ĐIỀU TRỊ BỆNH TẬN GỐC
NĂNG LỰC CHỮA LÀNH CỦA TÂM BI MẪN
Lama Zopa Rinpoche
Nguyễn Văn Điều & Đỗ Thiết Lập dịch Việt
Nhà xuất bản Tôn Giáo, Hà Nội
PHẦN HAI: THỰC HÀNH ĐIỀU TRỊ BỆNH
19. ĐIỀU TRỊ BỆNH TRẦM CẢM
Bệnh trầm cảm có thể phát sinh từ một trường hợp có lý do rõ rệt và bạn có thể áp dụng một pháp thiền định phù hợp để giải tỏa trường hợp đặc biệt đó. Tuy nhiên, bệnh trầm cảm và nỗi tuyệt vọng của bệnh nhân nhiều khi nổi lên mà không có một lý do cụ thể nào cả. Khi đang mắc phải bệnh trầm cảm, bạn nên tự chuẩn bị cho mình vào mỗi buổi sáng bằng cách hạ quyết tâm không để cho trạng thái trầm cảm này tác động và gây rối loạn cho mình. Việc sinh khởi quyết tâm chịu đựng trạng thái này là rất quan trọng, vì nó sẽ giúp bạn có thêm sức mạnh và sự can đảm. Đồng thời hãy phát khởi quyết tâm mạnh mẽ chuyển hóa nỗi u uất trầm cảm thành hạnh phúc.
Suốt trong ngày, mỗi khi bắt đầu cảm thấy chán nản thất vọng hay phiền muộn, bạn nên lập tức nhớ lại quyết tâm đã phát khởi từ sáng sớm và không để cho trạng thái trầm cảm đó tràn ngập đầu óc bạn. Cho dù tình trạng có tồi tệ đến đâu và dù nó vẫn thường được xem như một vấn đề nghiêm trọng, bạn cũng không nên để nó làm cho cuộc sống của bạn trở nên đen tối và suy sụp.
Sau khi phát khởi quyết tâm như vậy rồi, bạn hãy tự mình chuẩn bị về mặt tinh thần cho một ngày mới bằng cách nghĩ đến những phương pháp mà bạn sẽ dùng khi vừa bắt đầu cảm thấy u uất hay rối loạn. Có nhiều phương pháp đặc biệt để đối trị bệnh trầm cảm.
Hãy nhớ đến sự vô thường và cái chết
Phương pháp đầu tiên là hãy nhớ đến sự
vô thường và cái chết. Hãy nhớ rằng, cái chết
chắc chắn xảy đến, nhưng không biết lúc nào. Cuộc sống này rất ngắn ngủi; nó kéo dài chỉ trong một phút, một giây... Thay vì nghĩ rằng một
thời gian lâu nữa mình mới chết, bạn hãy nghĩ rằng bạn có thể chết đột ngột ngay hôm nay, thậm chí
trong vòng một giờ tới, hay chỉ một phút nữa thôi...
Bạn hãy nghĩ đến sự
vô thường và cái chết trong từng ngày, từng phút, từng giây... Mỗi buổi sáng khi
thức dậy, bạn hãy vui vì mình còn sống, vui vì mình vẫn còn tấm thân người quí báu này, và rồi hãy nghĩ một cách
chắc chắn rằng hôm nay mình sẽ chết. Không cần biết cái chết có xảy ra trong hôm nay hay không, bạn vẫn nên nghĩ rằng: “Tôi sắp chết trong ngày hôm nay” hay “Tôi sắp chết
trong vòng một giờ tới”. Điều này giúp bạn trừ dứt tâm
tham luyến, sự bám chấp vốn tạo ra rất nhiều khao khát mong cầu. Bệnh trầm cảm có
liên quan mật thiết đến tâm
tham luyến, mong cầu; bạn bị trầm cảm
thất vọng vì không có được những gì mà tâm
tham luyến của bạn muốn có. Do đó, bạn cần nghĩ rằng: “Tôi có thể chết hôm nay – thậm chí có thể chết
trong vòng một giờ tới.” Hoặc thực sự
quả quyết rằng: “Tôi sắp chết trong ngày hôm nay.” Hãy
suy nghĩ rằng
cuộc đời của mình rất ngắn ngủi và mình có thể chết dễ dàng; những
suy nghĩ đó sẽ giúp trừ dứt tâm bám chấp mãnh liệt của bạn; sau đó bạn sẽ sống mà không còn
lo âu sợ hãi.
Ngược lại, nếu bạn không
áp dụng phương pháp nghĩ rằng cái chết có thể đến trong ngày hôm nay, bạn sẽ luôn
cảm thấy bất mãn,
cô đơn và
tuyệt vọng. Và như vậy có nguy cơ là bạn sẽ tự tử. Khi tâm bạn ở trong
trạng thái trầm cảm và
cuộc đời của bạn toàn màu đen thì việc tự tử rất dễ nhanh chóng xảy ra.
Hãy chịu đựng bệnh trầm cảm thay cho người khác
Phương pháp thứ hai để
điều trị bệnh trầm cảm cũng là cách tốt nhất để biến căn bệnh này thành điều
lợi lạc, là
sử dụng nó để
phát khởi tư tưởng từ bi của
Bồ-đề tâm. Bằng cách này, bạn
chuyển hóa bệnh trầm cảm của bạn thành
hạnh phúc và dùng nó để mang
hạnh phúc đến cho tất cả
chúng sinh hữu tình; bạn
sử dụng bệnh của bạn vào
con đường tu tập hướng đến
giác ngộ.
Vô số chúng sinh đang sống trong
trạng thái trầm cảm và
vô số chúng sinh khác đã tạo nghiệp để phải
trải qua sự trầm cảm trong tương lai. Bạn hãy nghĩ rằng: “Tôi chỉ là một người, trong khi các
chúng sinh khác là
vô số. Sẽ
tuyệt vời biết bao nếu tôi, chỉ một người thôi, có thể gánh chịu bệnh trầm cảm này cũng như tất cả khổ đau khác của tất cả
chúng sinh, và nhờ đó mà mọi
chúng sinh đều được
hạnh phúc và bình yên cho tới khi
giác ngộ.”
Nếu được, khi nghĩ đến “tất cả khổ đau khác của tất cả chúng sinh”, bạn hãy nghĩ đến cả
ba loại khổ đau là
khổ khổ,
hoại khổ (có nghĩa là những niềm vui giả tạm trong chốn
luân hồi) và
hành khổ.
Thực hành này rất sâu sắc, vì bạn không chỉ nghĩ đến nỗi đau của
thân thể và sự
nghèo khổ mà còn nghĩ tới
toàn bộ khổ đau trong
luân hồi sinh tử.
Sau đó hãy nghĩ rằng: “Cho dù tôi có phải sinh vào
địa ngục, nhưng vì tôi chỉ là một người thôi, nên chẳng có gì đáng để bận tâm cả. Và dù tôi có
giải thoát hoàn toàn khỏi
luân hồi, nhưng vì điều đó chỉ là cho riêng tôi trong khi tất cả
chúng sinh khác vẫn còn
chìm đắm trong
đau khổ nên điều đó cũng chẳng có gì
lý thú cả. Sẽ
tuyệt vời biết bao nếu tất cả
chúng sinh khác
được giải thoát khỏi khổ đau vì căn bệnh trầm cảm, và tôi, chỉ một
chúng sinh thôi, có thể nhận về mình tất cả sự trầm cảm và những
đau khổ khác của
vô số chúng sinh để họ có được tất cả
hạnh phúc cho đến khi
giác ngộ. Được như vậy sẽ là sự
thành tựu lớn nhất của đời tôi.”
Và
ngay sau khi suy nghĩ như vậy, bạn hãy
thiền định thực sự nhận về mình sự
đau khổ của các
chúng sinh khác –
đặc biệt là bệnh trầm cảm của họ. Bạn phát sinh
tâm bi mẫn
xót thương chúng sinh khác, qua đó bạn nhận về mình tất cả sự trầm cảm của họ và nhân của sự trầm cảm đó, cùng với mọi nỗi
thống khổ khác nữa. Thông qua lỗ mũi, bạn
hít vào tất cả khổ đau đó dưới dạng khói đen, khói đen này thấm vào tự ngã của bạn, tức là
tư tưởng vị kỷ,
kẻ thù đích thực mà bạn
cần phải hủy diệt. Bạn hãy dùng tất cả sự
đau khổ này như một vũ khí để
phá hủy tự ngã của bạn – vốn đã làm cho bạn bị trầm cảm cũng như các
vấn đề khác. Con quỉ tự ngã này đang ở trong tim bạn, là
kẻ thù đích thực của bạn,
bị hủy diệt hoàn toàn không còn
tồn tại.
Tiếp theo,
nếu có thể được, bạn hãy
thiền định về
tánh Không. Sau khi hủy diệt được tự ngã, vốn là đối tượng ôm ấp
nuôi dưỡng cái tôi, bạn hãy
thiền định về
tánh Không của “cái tôi”. Tự ngã đã quyết liệt ôm giữ cái tôi giả tạo, xem nó như thể là một đối tượng quan trọng và quí báu hơn hết so với tất cả các
chúng sinh khác; nhưng giờ đây, vì tự ngã đã bị
phá hủy hoàn toàn nên “cái tôi” này cũng bị
phá hủy hoàn toàn. Vì
tư tưởng vị kỷ không còn
hiện hữu nên đối tượng của nó tức là cái tôi “có thật” mà đối với bạn có vẻ
như tự nó
hiện hữu, cũng không còn
hiện hữu. Khi ấy bạn hãy
thiền định về
tánh Không hay
bản chất rốt ráo của cái tôi. Hãy
chú tâm thêm nữa vào
trạng thái tánh Không.
Chú tâm vào sự vắng bặt của một “cái tôi tự tồn”, vốn
thật không hiện hữu ở đâu cả, dù là nơi
thực thể hay bất kỳ nơi nào khác.
Cách
thiền định này có thể rất
lợi lạc đối với bệnh trầm cảm, nhưng điều đó còn
tùy thuộc việc
bạn thiền định về
tánh Không hiệu quả như thế nào. Đối với một số người,
thiền định về
tánh Không là phương thuốc rất
hiệu lực.
Sau khi
thiền định tánh Không, bằng việc
phát khởi tâm từ đối với người khác, bạn hãy
thiền định về sự
bố thí. Hãy hiến tặng
thân thể bạn cho tất cả
chúng sinh với
hình thức một viên
ngọc như ý; hiến tặng tất cả
tài sản, vật
sở hữu của bạn; hiến tặng tất cả
công đức, tất cả
thiện nghiệp, nhân của
hạnh phúc và tất cả
hạnh phúc của bạn [từ nay] cho tới khi
đạt được giác ngộ. Các
chúng sinh khác nhận được mọi thứ họ cần; rồi thì mọi niềm
vui thích họ nhận được sẽ khiến họ
hiện thực hóa
con đường tu tập, và tất cả sẽ trở nên
giác ngộ.
Hãy
liên kết pháp
thiền định nhận và cho này với
hơi thở của bạn. Đối với bệnh trầm cảm, hãy
chú tâm nhiều hơn vào
thực hành nhận về mình khổ đau của các
chúng sinh khác. Điểm chính của việc
thiền định là bạn đang thay
thế cho tất cả
chúng sinh hữu tình chịu đựng căn bệnh trầm cảm.
Hãy
thực hành thiền định cho và nhận vào buổi sáng và buổi tối; và suốt
thời gian còn lại trong ngày, bất kỳ bạn làm việc gì, như lái xe,
ăn uống,
tham gia các
hoạt động thường nhật..., bất cứ lúc nào
tư tưởng thất vọng của cơn trầm cảm nổi lên trong tâm, bạn hãy
lập tức áp dụng phương pháp đối trị này. Ngay khi bạn bắt đầu
cảm thấy trầm cảm, hãy
lập tức suy nghĩ: “Tôi đang thay
thế cho tất cả
chúng sinh chịu đựng căn bệnh trầm cảm này” hay là “Sự trầm cảm mà tôi đang gánh chịu chính là sự trầm cảm của tất cả
chúng sinh khác.” Việc nghĩ rằng bệnh trầm cảm này không phải của bạn mà là của tất cả
chúng sinh sẽ rất hữu ích. Cách thức này cũng
áp dụng đối với bệnh ung thư, AIDS hay các bệnh khác nữa.
Khi bạn
chịu đựng bệnh trầm cảm thay cho người khác, khi bạn thay đổi
thái độ từ việc nghĩ rằng “Tôi đang trầm cảm” chuyển sang nghĩ rằng “Tôi đang
chịu đựng thay cho các người khác”, căn bệnh trầm cảm của bạn sẽ trở nên
thú vị và
đáng giá. Điều rất quan trọng là bạn hãy
liên tục lặp lại
suy nghĩ rằng bạn đang
chịu đựng bệnh trầm cảm này thay cho người khác, vì sự
suy nghĩ này có
tác động giữ cho tâm bạn luôn trong
trạng thái bình an và
hạnh phúc. Khi bạn
thực hành điều này trong cuộc sống thường nhật, bạn sẽ tận hưởng được cuộc sống và thấy được
mục đích của
đời sống. Bạn
cảm thấy vui khi có được cơ hội
chịu đựng sự trầm cảm và bạn thấy cuộc sống của mình thật có
giá trị vì bạn đang sống vì những người khác.
Để
vui thích với bệnh trầm cảm hay bất kỳ
vấn đề bất ổn nào khác đang xảy ra
trong đời sống, bạn nên nghĩ đến những
lợi lạc của nó, và sự
lợi lạc lớn nhất của bệnh này là bạn có thể
sử dụng nó để phát triển
Bồ-đề tâm. Nhờ vào sự
chịu đựng trầm cảm, bạn càng thấy được sự
đau khổ của các
chúng sinh khác dễ dàng hơn, nhất là sự
đau khổ của
vô số chúng sinh khác đang phải
chịu đựng bệnh trầm cảm cũng như đã tạo nhân sẽ phải
chịu đựng bệnh này. Sự
chịu đựng căn bệnh này của chính mình sẽ giúp bạn có thể nhận hiểu được nó khó chịu đến như thế nào.
Việc
sử dụng bệnh của mình để phát triển
Bồ-đề tâm sẽ giúp bạn tịnh hóa
vô số nghiệp chướng bất thiện và
tích tụ công đức rộng lớn
như không gian. Mỗi lần bạn nghĩ “Tôi đang
chịu đựng bệnh trầm cảm này, sự
đau khổ này thay cho tất cả chúng sinh” là bạn
tích tụ rất nhiều
công đức, và càng nhiều
công đức thì bạn càng dễ dàng hơn trong việc
thực chứng tánh Không.
Công đức mà bạn
tích tụ được bằng cách
thực hành Bồ-đề tâm nhận lấy khổ đau của người khác và hiến tặng cho họ phần
hạnh phúc và
công đức của riêng mình sẽ giúp bạn
chứng ngộ tánh Không dễ dàng và nhanh chóng hơn.
Khi bạn
chịu đựng cơn trầm cảm, sẽ rất tốt nếu bạn xem tình huống
chịu đựng này như một kỳ
nhập thất ẩn tu. Mặc dù bạn không
nhập thất trong
ý nghĩa là giam mình trong một căn phòng để ẩn tu, nhưng bạn đang thực sự
nhập thất ẩn tu thông qua việc giữ tâm mình luôn ở trong
Bồ-đề tâm. Nếu bệnh trầm cảm
thúc đẩy bạn
thực hành Bồ-đề tâm thì suốt ngày bạn sẽ có được sự tịnh hóa nghiệp mãnh liệt và
tích tụ được rất nhiều
công đức. Khi bạn
chịu đựng sự trầm cảm trong nhiều tuần, nhiều tháng, thậm chí nhiều năm, trong quãng
thời gian đó, điều đó cũng giống như bạn đang
tu tập một đợt
nhập thất Kim Cang Tát Đỏa. Đây thật là một đợt
nhập thất tốt nhất, vì việc bạn
nỗ lực phát triển
Bồ-đề tâm trong từng giờ, từng phút, từng giây sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở nên có
lợi lạc cho tất cả
chúng sinh.
Sử dụng bệnh trầm cảm của mình để
thực hành Bồ-đề tâm cũng giống như
mật chú (tantra), sẽ
trở thành con đường nhanh nhất đưa đến
giác ngộ.
Có một cách để
chấm dứt bệnh trầm cảm và các
vấn đề khác là
thực hành quyết liệt sự tịnh hóa trong cuộc sống
hằng ngày, vì như vậy sẽ tịnh hóa được nhân của bệnh trầm cảm. Bằng cách tịnh
hóa nhân của các
vấn đề, bạn sẽ không phải gánh chịu các
vấn đề;
nếu không, bạn sẽ
tiếp tục chịu đựng sự trầm cảm từ đời này sang đời khác. Như tôi vừa nêu,
thực hành Bồ-đề tâm sẽ
mang đến sự tịnh hóa mãnh liệt. Còn có những cách
thực hành tịnh hóa mãnh liệt khác nữa, như
xưng tán hồng danh Ba Mươi Lăm Vị Phật,
thiền định và
trì chú Kim Cang Tát Đỏa, và
thực hiện nghi lễ puja hỏa Dorje Khadro.
Thực hành tịnh hóa là rất thiết yếu, vì nếu
nghiệp bất thiện không được tịnh hóa, bạn sẽ
tiếp tục phải
chịu đựng bệnh trầm cảm trong các
kiếp sau.
Chỉ riêng việc
chấp nhận bệnh trầm cảm của bạn cũng đã hữu ích rồi. Bạn có thể nghĩ rằng: “Tôi đáng phải
chịu đựng bệnh trầm cảm này vì tôi đã làm
vô số hành động
ác độc nặng nề trong
quá khứ.” Hoặc bạn có thể nghĩ rằng, với sự
chịu đựng bệnh bạn đang làm cạn kiệt các
nghiệp bất thiện đã tạo ra từ vô thỉ
đến nay. Việc
suy nghĩ theo chiều hướng này có thể khiến bạn
vui vẻ chịu đựng bệnh thay vì xem căn bệnh như là
tai họa. Khi
chúng ta giặt quần áo bằng nước xà phòng, đầu tiên có rất nhiều chất bẩn được thải ra.
Chúng ta xem đó là
hiện tượng tốt chứ không phải xấu, mặc dù ngay lúc đó quần áo chưa trắng sạch ngay. Việc
thực hành con đường tu tập cũng thế.
Nghiệp bất thiện có
thể lộ ra dưới dạng bệnh trầm cảm hay sự đau ốm. Điều này không phải xấu, vì nó là dấu hiệu cho thấy rằng
chúng ta đang làm giảm đi nghiệp xấu.
Chúng ta nên
vui mừng vì bị bệnh trầm cảm hay đau ốm, vì như vậy là
chúng ta đang tịnh hóa các nghiệp xấu ác nặng nề đã tạo trong
quá khứ bằng
hình thức chịu đựng một
vấn đề nhỏ như bệnh này
trong đời hiện tại, thay vì lẽ ra phải
trải qua sự
đau khổ ghê gớm trong nhiều kiếp nơi các
cảnh giới thấp. Nếu
so sánh với khổ đau trong
cõi địa ngục nóng thì
cảm giác khổ đau vì bệnh trầm cảm này chẳng đáng là gì.
Chúng ta nên
cảm thấy là được
may mắn cực kỳ vì thoát được sự khổ đau nặng nề đó, và vì thế ta nên xem bệnh trầm cảm của ta như một dấu hiệu
thành công.
Khi
chúng ta tu tập Chánh pháp, các
nghiệp bất thiện có
thể lộ ra rất nhanh, và sẽ được
giải trừ khi
chúng ta bị đau ốm, bị trầm cảm hay gặp phải các
vấn đề bất ổn khác. Trong
trường hợp này thì sự
tu tập Chánh pháp chính là “xà phòng và nước” [làm lộ ra các
nghiệp bất thiện]. Đây là cách lý giải vì sao các
hành giả tu tập Chánh pháp thường bị đau ốm hay gặp nhiều trở ngại khi họ
tu tập quyết liệt.
Giáo lý đạo Phật nhấn mạnh tầm quan trọng của việc luôn giữ tâm trong
trạng thái vui vẻ hạnh phúc. Nếu bạn
không hạnh phúc, bạn sẽ khiến cho
gia đình và những người chung quanh bạn không được
hạnh phúc. Bạn tự giam mình quá chặt trong sự trầm cảm đến nỗi không
mở lòng ra với người khác. Bạn không thể
yêu thương hay giúp đỡ người khác, hoặc làm cho họ được
hạnh phúc. Thậm chí, bạn không thể nở một nụ cười với người khác, không thể cho người khác dù chỉ một niềm vui nhỏ nhoi đến thế.
Ngược lại, khi bạn
vui vẻ, bạn sẽ
thoải mái và có chỗ trống trong đầu óc để nghĩ về người khác, để chăm sóc và
yêu thương người khác. Bạn có thể cười với họ để làm họ vui. Và bạn có thể làm công việc hay
tu tập tâm linh tốt hơn. Nếu tâm rối rắm, thậm chí bạn sẽ ngừng việc
tu tập tâm linh. Bạn sẽ nản lòng đến nỗi không thể tụng dù chỉ một câu
OM MANI PADME HUM. Do đó, khi
cuộc sống bất hạnh, điều quan trọng là hãy giữ tâm
vui vẻ hạnh phúc bằng cách
sử dụng các
vấn đề bất ổn của bạn vào
con đường tu
giác ngộ.
Tuy nhiên, nếu bạn
cảm thấy quá phấn khởi khi
thành đạt một việc gì,
cuộc đời của bạn cũng trở nên bất ổn. Tâm bạn bị phân tán, và một khi
tâm không bình ổn thì không thể
tu tập tâm linh. Bạn cần
thực hành chuyển hóa tâm, sao cho
cảm giác đau khổ cũng như
cảm giác hạnh phúc đều không
trở thành chướng ngại của sự
thành tựu con đường tu
giác ngộ. Bạn cần giữ tâm
hoan hỷ và
tích cực, vì điều này sẽ giúp cho bạn có một
tinh thần khỏe mạnh, và từ
tinh thần khỏe mạnh sẽ đi đến
thân thể khỏe mạnh.
Dĩ nhiên, có những người rất khỏe mạnh, sống lâu, cho dù họ đã làm nhiều
hành vi bất thiện như giết mổ hàng loạt
chúng sinh, không hề
thực hành tịnh hóa và cũng không làm bất cứ
việc thiện nào.
Tuy nhiên, đấy không
nhất thiết là một dấu hiệu tốt. Vì tất cả nghiệp xấu của họ vẫn được lưu giữ và sẽ kết quả trong tương lai, rồi kéo dài đến mức không thể tưởng tượng được.
Cuộc đời hiện tại chỉ là ngắn ngủi như một chớp mắt khi so với tất cả các kiếp
tái sinh tương lai hay so với thậm chí chỉ là một kiếp ở trong các
cõi địa ngục. Ngoài việc
mang đến khổ đau trong một
thời gian dài
vô cùng trong các
cảnh giới thấp,
nghiệp bất thiện này còn làm cho họ phải chịu
đau khổ trong
kiếp người trong nhiều ngàn kiếp sống về sau nữa.
Chuyển giao bệnh trầm cảm cho tự ngã
Phương thức thứ ba để trị bệnh trầm cảm là
chuyển giao bệnh cho tự ngã của bạn. [Cách làm]
việc làm này cũng
tương tự như việc gánh chịu bệnh trầm cảm thay cho các
chúng sinh khác. Đầu tiên, bạn hãy khảo sát nhân của bệnh trầm cảm. Cái gì đã khiến cho bạn phải
chịu đựng bệnh trầm cảm này? Chính là tự ngã, là
tư tưởng vị kỷ. Có một mối quan hệ tức thì giữa bệnh trầm cảm và tâm
vị kỷ mãnh liệt. Về cơ bản, bạn bị trầm cảm chính là vì tự
ngã không có được những gì nó muốn có hay
mong đợi.
Một điểm khác nữa cần được
quan tâm là: bệnh trầm cảm có thể xảy ra vì trong
quá khứ – hoặc vào
một đời quá khứ hoặc trước đây
trong đời này – do tâm
vị kỷ thúc đẩy, bạn đã
quấy nhiễu tâm của
vị thầy tâm linh của bạn và bạn đã thối lui hay hủy bỏ lời
thệ nguyện. Nhưng
lý do này cũng vẫn cho thấy bệnh trầm cảm của bạn là do tự ngã. Chính tự ngã bắt buộc bạn phải gánh chịu bệnh trầm cảm.
Trong
kinh điển, khi giảng dạy về
lợi ích của
Phật tử tại gia thọ
ngũ giới (không giết hại, không
trộm cắp, không
tà dâm, không
nói dối, không uống rượu) và những sự
tổn hại nếu không giữ các giới đó,
Đức Phật đã
lưu ý rằng
cảm xúc trầm uất bất ngờ
bộc lộ mà không có
nguyên nhân cụ thể nào cả thì đó chính là kết quả của
hành vi tà dâm bất thiện mà người đó đã làm trong
quá khứ. Kinh văn đề cập đến
trạng thái trầm cảm bất ngờ xảy ra vào buổi chiều, nhưng
cảm giác trầm cảm bất ngờ xảy ra vào buổi sáng khi bạn vừa
thức giấc cũng giống như vậy. Mặc dù bạn không hề có
lý do gì để
cảm thấy thất vọng, nhưng bạn vẫn bất ngờ
cảm thấy không vui,
không hạnh phúc. Có khi tâm bạn đang vui nhưng bất ngờ thay đổi, như
đám mây bất chợt che phủ
mặt trời. Tôi cho rằng sự thay đổi như vậy là do
nghiệp bất thiện mà bạn đã làm cho người khác mất
hạnh phúc. Chính vì tự ngã mà tâm
tham ái nổi lên, và rồi bạn
phạm tội tà dâm bất thiện, và giờ đến bạn phải nhận kết quả là gánh chịu bệnh trầm cảm. Nhưng dù sao thì tất cả những điều đó cũng đều là
xuất phát từ tự ngã.
Sẽ rất có ích nếu bạn
thỉnh thoảng tụng đọc bộ luận “Pháp luân vũ khí sắc bén” (The Wheel of Sharp Weapons) [của Dharmarakshita]. Điểm
chính cần hiểu là: tâm
vị kỷ đã tạo nên sự
hoạt động của vũ khí
nghiệp chướng sắc bén, và giờ đây, bạn
cần phải chuyển vũ khí đó nhắm vào tâm
vị kỷ, vì tâm này
trước tiên đã gây cho bạn bệnh trầm cảm. Thay vì tự mình gánh chịu bệnh trầm cảm, bạn trả nó lại cho tự ngã và bệnh sẽ
phá hủy hoàn toàn tự ngã. Hãy
sử dụng bệnh trầm cảm của bạn như một trái bom nguyên tử để
phá hủy kẻ thù bên trong là tâm
vị kỷ. Khi đối mặt với
kẻ thù trong cuộc chiến bạn sẽ dùng bất
kỳ vũ khí gì để
tiêu diệt chúng. Ở đây, bạn dùng bệnh trầm cảm của mình để
tiêu diệt triệt để “cái tôi”,
kẻ thù đích thực của bạn.
Với
phương pháp này, bệnh trầm cảm của bạn trở nên dược liệu tốt nhất để
điều trị căn bệnh mạn tính của tâm, đó là
tư tưởng vị kỷ, nó có sẵn trong
tâm liên tục từ vô thỉ
đến nay, và
tác hại mà nó gây ra cũng có từ vô thỉ
đến nay. Giờ đây, bệnh trầm cảm trở nên có ích,
đặc biệt là cho sự phát sinh
thực chứng Bồ-đề tâm; và bệnh sẽ cực kỳ quí báu, sẽ là cái mà bạn thực sự cần.
Tôi vừa đưa ra ba phương thức có
năng lực mãnh liệt để
đối phó với bệnh trầm cảm, nhưng bạn đừng cầu mong tình huống tự nó được
giải quyết. Bạn cần
nhận thức rằng bạn phải
nỗ lực rất nhiều trong việc
áp dụng các
phương pháp này, vì khi tâm bạn
không vui thì bạn dễ nản lòng và không muốn
thực hành bất
cứ sự tu tập tâm linh nào.
Phương thức đầu tiên là
suy nghĩ về sự
vô thường và cái chết,
đặc biệt ghi nhớ rằng cuộc sống này chỉ còn một giây phút nữa thôi, rằng cái chết có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Sự
suy nghĩ như vậy sẽ
chấm dứt ngay mọi sự luyến bám mong cầu, và bạn sẽ
lập tức cảm thấy bình an trong tâm.
Phương thức thứ hai là hãy gánh chịu bệnh trầm cảm thay cho tất cả
chúng sinh hữu tình.
Phương thức thứ ba là
sử dụng bệnh trầm cảm như một quả bom để
phá hủy kẻ thù của bạn là tự ngã. Vì một khi tự
ngã không còn, bạn sẽ có được khoảng trống để phát triển
Bồ-đề tâm. Như vậy, sự gánh chịu bệnh trầm cảm có thể giúp bạn
hiện thực hóa
Bồ-đề tâm. Việc loại trừ tự ngã –
chướng ngại của
Bồ-đề tâm – sẽ giúp bạn có khả năng
thực chứng Bồ-đề tâm, và nhờ vào đó bạn sẽ
hoàn tất con đường tu
giác ngộ,
chấm dứt mọi
ô nhiễm thô và
vi tế,
đồng thời hoàn tất mọi
thực chứng. Khi đó bạn mới có khả năng làm việc một cách
hoàn hảo để
phụng sự tất cả
chúng sinh.
Với những
phương cách này, bạn dùng bệnh trầm cảm để
thành tựu ý nghĩa cao nhất của cuộc sống – tức là sự
giác ngộ vì
lợi lạc của tất cả
chúng sinh. Cũng như nọc độc của rắn có thể được dùng để chế
biến thành thuốc chữa rắn cắn, bệnh trầm cảm có thể được
sử dụng để phát triển
Bồ-đề tâm và giúp
bảo vệ chống lại bệnh trầm cảm trong tương lai.