ĐIỀU TRỊ BỆNH TẬN GỐC
NĂNG LỰC CHỮA LÀNH CỦA TÂM BI MẪN
Lama Zopa Rinpoche
Nguyễn Văn Điều & Đỗ Thiết Lập dịch Việt
Nhà xuất bản Tôn Giáo, Hà Nội
PHẦN MỘT: TÂM LÝ ĐIỀU TRỊ BỆNH
14. TÂM ĐIỂM CỦA VIỆC ĐIỀU TRỊ BỆNH: PHÁP CHO VÀ NHẬN
Phương pháp chữa lành bệnh cho bản thân chúng ta nhanh chóng nhất, mãnh liệt nhất là thực hành Bồ-đề tâm cho và nhận, hay còn gọi là pháp tong-len. Trong pháp thiền định cho và nhận này, bằng việc phát sinh tâm đại bi, chúng ta nhận lấy khổ đau và nhân khổ đau của vô số chúng sinh về cho ta và sử dụng điều này để phá trừ tâm vị kỷ, nguồn gốc của tất cả mọi vấn đề; bằng việc phát sinh tâm đại từ, chúng ta sẽ trao tặng cho vô số chúng sinh tất cả những gì ta có: thân xác, người thân, bạn bè, tất cả những gì ta sở hữu, kể cả công đức và hạnh phúc. Chúng ta tu tập thực hành pháp hoán đổi mình với người sau khi thiền quán về những nhược điểm của tâm vị kỷ và sau khi thiền quán về lòng tử tế của các chúng sinh khác cùng với những lợi lạc có được nếu biết yêu thương chăm lo cho họ. Bất cứ khi nào có vấn đề bất ổn, như bị bệnh AIDS, ung thư hay một căn bệnh nào đó, hay khi bị đổ vỡ một mối quan hệ, thất bại trong kinh doanh, hoặc gặp khó khăn trong khi thực hành tâm linh... chúng ta đều nên thực hành thiền định cho và nhận.
Thực hành thiền định cho và nhận là sự thực hành sâu sắc và mạnh mẽ; trong thực hành này chúng ta sử dụng sự đau đớn của chính mình để phát triển lòng bi mẫn xót thương hướng về các chúng sinh hữu tình khác. Thông qua pháp thực hành thiền định cho và nhận này, chúng ta gánh chịu bệnh tật và tất cả các vấn đề bất ổn khác thay cho tất cả chúng sinh. Thực hành tốt pháp thiền này sẽ giúp chúng ta dứt trừ sự đau đớn của mình, và thậm chí việc nó giúp chữa lành bệnh cũng không phải là hiếm gặp. Mục tiêu chính của pháp thiền cho và nhận là giúp tịnh hóa nhân của bệnh ở ngay trong tâm ta.
Hoán đổi mình với người là một pháp thực hành dũng cảm. Nó quan trọng hơn rất nhiều so với pháp quán tưởng ánh sáng đến từ các vị Bổn tôn chữa bệnh hay bất kỳ pháp thiền định nào khác. Bằng cách tự nhận về mình tất cả khổ đau của người khác và trao tặng cho họ tất cả hạnh phúc của riêng mình, chúng ta sử dụng bệnh tật của chính mình để phát sinh tâm hiền thiện tột cùng là Bồ-đề tâm. Đây đích thật là tâm điểm của việc điều trị bệnh.
Thực hành pháp nhận chịu [thay người khác]
Để
thực hành cụ thể pháp hoán đổi mình với người,
trước tiên bạn hãy phát sinh
tâm bi mẫn bằng cách nghĩ đến việc vì sao các
chúng sinh không ngừng gánh chịu khổ đau, dù họ không muốn thế. Bạn cũng nghĩ đến các
lý do, chẳng hạn như họ
mê muội không biết nhân của khổ, hay dù có biết các nhân của khổ nhưng vì lười nhác đến nỗi không thể [
tu tập để]
từ bỏ chúng. Bạn hãy nghĩ: “Thật
tuyệt vời biết bao nếu tất cả
chúng sinh được giải thoát khỏi mọi khổ đau và nhân của khổ đau, nghiệp và các
vọng tưởng mê lầm.” Rồi bạn hãy phát sinh tâm
đại bi bằng cách
suy nghĩ rằng: “Chính
bản thân tôi sẽ
giải thoát họ khỏi tất cả mọi khổ đau và nhân của khổ đau.”
Kế đến,
bạn thiền định
nhận biết hơi thở. Khi bạn
hít vào, hãy
quán tưởng rằng bạn nhận về mình tất cả khổ đau và nhân khổ đau của các
chúng sinh hữu tình dưới dạng làn khói đen
đi vào hai lỗ mũi. Nếu bạn đang bị bệnh hay đang
trải qua một
vấn đề bất ổn nào đó,
trước tiên bạn hãy tập trung nghĩ đến tất cả
vô số chúng sinh hữu tình đang bị cùng căn bệnh hay đang
chịu đựng vấn đề giống hệt như bạn, rồi bạn
tiếp tục nghĩ tới tất cả các
vấn đề khác nữa cùng với nhân của chúng mà các
chúng sinh khác đang gánh chịu. Khi bạn từ từ hít khói đen vào, bạn nhận về mình
toàn bộ đau khổ này và những nhân của nó. Giống như việc lấy một cái gai ra khỏi
da thịt của họ,
ngay lập tức bạn
giải thoát cho tất cả
vô số chúng sinh khỏi những khổ đau của họ.
Kế tiếp, bạn hãy nhận tất cả
chướng ngại vi tế từ các vị A-la-hán và các vị
Bồ Tát chứng đắc cao hơn. Hãy nhớ là không nhận gì từ các
Đạo sư và chư Phật; tất cả những gì bạn có thể làm được là
cúng dường lên các ngài.
Khói đen
đi vào xuyên qua lỗ mũi của bạn và
hấp thụ vào tâm
vị kỷ để
phá hủy nó
hoàn toàn. Tâm
vị kỷ,
tác nhân tạo ra tất cả mọi
vấn đề bất ổn, sẽ không còn
tồn tại nữa. Giống như một tên lửa nhắm thẳng đích, bạn hãy nhắm thẳng vào
tư tưởng vị kỷ của bạn, cái đích của pháp
thiền định này.
Tâm
vị kỷ tồn tại trên nền tảng
vô minh ôm giữ khái niệm rằng “cái tôi”
hiện hữu thật sự. Mặc dù trong
thực tại không có sự
hiện hữu của một cái tôi thật sự và tự tồn, nhưng
chúng ta chăm lo bảo bọc cái tôi giả tạo này và xem nó như một
con người quí báu nhất, quan trọng nhất so với tất cả các
chúng sinh khác.
Ngay khi tâm
vị kỷ của bạn
hoàn toàn biến mất, cái tôi giả tạo mà
vô minh khư khư cho là thật đó cũng trở nên
hoàn toàn là Không, như nó vốn là không trong
thực tại. Bạn hãy
thiền định càng lâu càng tốt về
tánh Không này,
bản chất rốt ráo của cái tôi.
Thiền định về
tánh Không theo cách thức này sẽ đem lại sự tịnh hóa mãnh liệt, xóa sạch nhân đích thực của bệnh tật, đó là cách tốt nhất để chữa lành bệnh.
Để
thiền định sâu hơn, bạn có thể
quán tưởng nhận từ những người khác tất cả những
hoàn cảnh khó khăn, những
nghịch cảnh mà họ đang gánh chịu. Thông qua hai lỗ mũi, bạn hãy
hít vào làn khói đen
tượng trưng tất cả những nơi chốn
kinh khủng mà
chúng sinh hữu tình phải
trải qua. Chẳng hạn, hãy tưởng tượng rằng bạn đang
hít vào vùng đất đang cháy đỏ rực của những
địa ngục nóng, hay vùng đất đóng băng của những
địa ngục lạnh, hay những môi trường nghiệt ngã của
cõi ngạ quỷ,
súc sinh và những nơi bẩn thỉu của
loài người. Khói đen đi qua lỗ mũi thẳng đến tim bạn, ở đó nó
thâm nhập tâm
vị kỷ của bạn và
phá hủy hoàn toàn tâm
vị kỷ đó. Tâm
vị kỷ của bạn biến mất. Ngay cả cái tôi – đối tượng mà tâm
vị kỷ của bạn
trân trọng giữ gìn, tức là cái tôi được
xem như có thật và tự nó
hiện hữu – cũng trở nên
hoàn toàn trống rỗng.
Vì
chúng sinh là
vô số nên việc nhận về mình những khổ đau và nhân khổ đau của
chúng sinh sẽ
tích lũy công đức vô lượng. Mỗi lần
chúng ta tự nhận về mình khổ đau của
chúng sinh hữu tình,
chúng ta sẽ
tích lũy được
công đức và
thiện nghiệp nhiều như bầu trời. Pháp
thiền định nhận về mình này cũng đem lại sự tịnh hóa với
năng lực không thể nghĩ bàn, tẩy sạch
nhân không chỉ của bệnh tật mà còn của tất cả những
vấn đề bất ổn của
chúng ta. Nó cũng có thể tẩy sạch tất cả
chướng ngại ngăn cản sự phát triển tâm ta.
Thiền định về
tánh Không cũng là một
phương cách có
năng lực mãnh liệt để
tích lũy công đức và tẩy sạch những
chướng ngại. Bằng việc
thiền định nhận về mình theo cách này,
chúng ta kết hợp hai
pháp thực hành
gồm có sự
thực hành Bồ-đề tâm tương đối –
tư tưởng vị tha để đạt
giác ngộ – với sự
thực hành Bồ-đề tâm tuyệt đối – sự
trực nhận tánh Không. Mặc dù
chúng ta có
thể không sở hữu trí tuệ của
Bồ-đề tâm tuyệt đối, nhưng việc
thực hành Bồ-đề tâm cho và nhận này của
chúng ta sẽ hoà nhập với
thiền định về
tánh Không.
Thực hành pháp cho tặng
Kế tiếp, bạn hãy
phát tâm từ bằng cách nghĩ rằng, mặc dù
chúng sinh mong muốn
hạnh phúc nhưng họ không có được
hạnh phúc bởi vì họ bị
mê lầm không
nhận biết nhân của
hạnh phúc, hoặc lười biếng không [
tu tập để] tạo ra nhân
hạnh phúc. Và dù có
đạt được hạnh phúc tạm thời họ vẫn không có
hạnh phúc tối thượng của
giác ngộ viên mãn. Bạn hãy nghĩ rằng: “Sẽ
tuyệt vời biết bao nếu tất cả
chúng sinh đều có được
hạnh phúc và nhân
hạnh phúc.” Rồi bạn
phát tâm đại từ bằng cách nghĩ rằng: “Chính tôi sẽ
mang đến cho họ
hạnh phúc và nhân
hạnh phúc.”
Bạn hãy
quán tưởng thân bạn như một viên
ngọc như ý có thể ban mọi điều ước cho
chúng sinh. Kế đó, bạn đem hết thảy những gì bạn có trao tặng cho tất cả
chúng sinh. Bạn cho đi tất cả
thiện nghiệp của bạn trong
ba đời và tất cả
hạnh phúc có được
từ thiện nghiệp đó cho tới khi
đạt được giác ngộ; bạn cho đi mọi thứ
sở hữu của bạn,
gia đình, bạn bè và cả cơ thể của bạn được
quán tưởng như là viên
ngọc như ý. Bạn cũng dâng cúng những gì vừa nói cho tất cả các
đấng giác ngộ.
Mỗi lần
chúng ta hiến thân trao tặng cho tất cả
chúng sinh hữu tình, ta nhận được cả bầu trời
công đức, cả bầu trời
thiện nghiệp, nhân của
hạnh phúc, kể cả
hạnh phúc vô song của
giác ngộ. Bằng cách trao tặng tất cả
thiện nghiệp của ta cho tất cả
chúng sinh, ta cũng nhận được cả bầu trời
công đức giống như khi
chúng ta tặng cho người khác tất cả
hạnh phúc của ta, là kết quả của
công đức đó. Đó là một pháp
thiền định có
năng lực mãnh liệt không thể nghĩ bàn.
Chúng sinh nhận được mọi thứ họ muốn,
bao gồm tất cả những
thực chứng của
con đường tu
giác ngộ. Những ai muốn có bạn hữu sẽ
tìm thấy bạn hữu; những ai muốn tìm
đạo sư sẽ
tìm thấy một
vị đạo sư đạo hạnh; những ai muốn có
việc làm sẽ
tìm thấy công việc; những ai muốn có
bác sĩ sẽ tìm được một
bác sĩ giỏi; những ai muốn thuốc men sẽ
tìm thấy thuốc men. Đối với những người bị bệnh nan y thì bạn
trở thành thuốc men chữa lành bệnh cho họ.
Vì
vấn đề chủ yếu của
con người là sự khó khăn trong việc mưu sinh, bạn hãy
quán tưởng mỗi
chúng sinh đều được nhìn thấy hàng triệu đô la từ
thân thể bạn – một viên
ngọc như ý. Bạn cũng có thể
quán tưởng môi trường
xung quanh trở thành cõi tịnh độ – chẳng hạn như
cõi tịnh độ của
Đức Phật A-di-đà hoặc của
Đức Phật Đại Bi (
Quán Thế Âm). Bạn
ban cho tất cả
chúng sinh mọi điều họ muốn, kể cả
cõi tịnh độ với những
hỷ lạc trọn vẹn. Tất cả những
hỷ lạc này chỉ để làm cho họ phát sinh
con đường tu
giác ngộ trong tâm và tất cả đều trở nên
giác ngộ.
Bằng cách
quán tưởng thực hành lòng từ ái
sâu rộng này, bạn cũng
đồng thời – dù không
cố ý – tạo ra nhân của sự
giàu có và
thành công cho chính bạn
trong đời này và những kiếp sống tương lai. Bạn sẽ tìm được công
việc làm một cách dễ dàng và không bao giờ
nghèo đói. Ngoài những
lợi ích tạm thời này, bạn sẽ nhận
lợi ích tối thượng của sự
giác ngộ.
Rộng lượng với những người khác sẽ tạo ra nhân
thành công cho bạn và với sự
thành công đó bạn có thể đem lại
lợi ích nhiều hơn cho những người khác. Với cách
tương tự như vậy, bạn hãy trao tặng cho
chư thiên và a-tu-la mọi thứ họ cần, chẳng hạn như áo giáp
bảo vệ. Rồi thì họ cũng trở nên
giác ngộ.
Khi bạn
thực hành bố thí tới tất cả
chúng sinh ở
địa ngục, bạn có thể
chuyển hóa cảnh giới của họ
trở thành cõi tịnh độ
hỷ lạc với những niềm vui
trọn vẹn và không một chút khổ đau nào. Bạn hãy
quán tưởng các
địa ngục như là cõi
thanh tịnh,
tốt đẹp tới mức mà bạn có thể
quán tưởng được. Tất cả các ngôi nhà sắt của
chúng sinh địa ngục đang bị nung cháy thành lửa sẽ
trở thành các
dinh thự bằng ngọc quí, các mạn-đà-la. Tất cả các
chúng sinh địa ngục nhận được tất cả những gì họ muốn và rồi trở nên
giác ngộ.
Bạn cũng làm như thế đối với các
ngạ quỷ. Bạn hãy
chuyển hóa cõi ngạ quỷ trở thành cõi
thanh tịnh và
bố thí cho
họ hàng ngàn
các loại thực phẩm đều có vị như nước
cam lồ. Các
ngạ quỷ nhận được tất cả những gì họ muốn, nhưng
mục đích cuối cùng là tất cả đều trở nên
giác ngộ.
Vì những loài
súc sinh chủ yếu cần sự
bảo vệ, bạn hãy
quán tưởng là
hiện thân của Đức Vajrapani hay một vị Bổn tôn
phẫn nộ khác để
bảo vệ chúng khỏi bị những con thú khác tấn công. Chúng nhận được tất cả những gì chúng muốn và mọi thứ chúng nhận được sẽ
trở thành nhân để
chúng hiện thực hóa con đường tu và trở nên
giác ngộ.
Bạn cũng làm như vậy đối với các vị A-la-hán và các vị
Bồ Tát. Bạn hãy dâng tặng bất cứ
chứng ngộ nào mà các vị cần đến để
hoàn tất con đường tu
giác ngộ.
Sau khi tất cả mọi
chúng sinh đã trở nên
giác ngộ theo cách này, bạn hãy
vui thích nghĩ rằng: “Thật
tuyệt vời biết bao vì tôi đã giúp cho mỗi một
chúng sinh đều được
giác ngộ.”
Hợp nhất pháp thiền cho và nhận với cuộc sống
Bạn hãy
thiền định cho và nhận vài lần trong buổi sáng và buổi chiều, và bạn luôn nhớ đến pháp thiền này vào những giờ phút còn lại trong ngày,
đặc biệt là khi bạn tự
nhận biết mình đang âu lo về những
vấn đề nào đó. Nếu bạn cứ
ám ảnh trong đầu
ý nghĩ: “Tôi bị bệnh ung thư” hay “Tôi bị AIDS” thì điều đó sẽ làm cho bạn
lo âu suy sụp, và như vậy sẽ làm cho
thân thể bạn yếu đi.
Tuy nhiên, nếu bạn có thể
sử dụng việc
suy nghĩ về bệnh ung thư hay bệnh AIDS của bạn để phát triển
tâm từ và
tâm bi thông qua pháp thiền cho và nhận thì bạn có khả năng chuyển họa thành phúc.
Thay vì
bị ám ảnh bởi các
vấn đề bất ổn hay bị
thất vọng suy sụp và như vậy sẽ tạo ra nhiều
vấn đề hơn nữa, bạn hãy nhớ đến
pháp thực hành cho và nhận. Ngay tức thì, bạn hãy nghĩ rằng: “Tôi đã khẩn cầu nhận về mình tất cả các
vấn đề của
chúng sinh, và bây giờ tôi đã nhận được các
vấn đề đó. Tôi sẽ
chịu đựng chúng thay cho tất cả
chúng sinh.” Bạn đã
thực hiện quán tưởng và bây giờ bạn đã nhận được những gì bạn khẩn cầu. Thay vì chỉ
đơn giản là thọ nhận
vấn đề và
cam chịu nó, bạn
lập tức nhớ rằng bạn đang trải nghiệm, đang gánh chịu nó thay cho các
chúng sinh khác.
Bạn hãy nghĩ rằng bạn đang
chịu đựng khổ đau của tất cả
chúng sinh, hãy nghĩ rằng bệnh tật mà bạn đang mang là của tất cả
chúng sinh. Có nghĩa là, thay vì nghĩ rằng bạn đang có
vấn đề, hãy nghĩ rằng bạn đang gánh chịu
vấn đề thay cho người khác. Vì bạn phải
chịu đựng bệnh tật, nên bạn cũng có thể
sử dụng nó để phát triển tâm hiền thiện tột đỉnh là
Bồ-đề tâm.
Bạn làm việc này như thế nào? Đầu tiên bạn cần
quan tâm đến tất cả bệnh tật, tất cả khổ đau khác nữa mà
chúng sinh hữu tình đang nhận chịu. Rồi thì, bạn
chịu đựng căn bệnh của mình thay cho tất cả những người khác có cùng căn bệnh như bạn. Tiếp tới, bạn
chịu đựng căn bệnh thay cho tất cả những người đang bị mọi thứ bệnh khác.
Kế tiếp, bạn
chịu đựng thay cho
vô số chúng sinh đang
chịu đựng tất cả các
vấn đề bất ổn. Hãy nghĩ rằng bệnh tật của bạn là thay
thế cho tất cả bệnh tật cũng như mọi
vấn đề bất ổn của tất cả
chúng sinh, và hãy nghĩ rằng bạn đang
chịu đựng căn bệnh là để cho những người khác
thoát khỏi tất cả khổ đau và nhân khổ đau, cũng như tận hưởng
hạnh phúc vô song của
giác ngộ viên mãn. Trong
quá khứ bạn đã khẩn cầu để có khả năng gánh chịu các
vấn đề của
chúng sinh và để cho họ hưởng
hạnh phúc của bạn. Giờ đây, lời khẩn cầu của bạn đã được
đáp ứng.
Nếu bạn bị đau đầu, cho dù bạn vẫn phải dùng thuốc
trị liệu, nhưng bạn cũng phải tận dụng cơn đau đầu bằng cách nghĩ rằng: “Tôi đang bị đau đầu thay cho tất cả
chúng sinh. Tôi đang
chịu đựng cơn đau đầu thay cho
vô số chúng sinh đã tạo nhân để phải chịu đau đầu bây giờ và trong tương lai. Cầu mong sao tất cả khổ đau của họ được dẹp yên. Cầu mong sao họ có
hạnh phúc nhờ không phải
chịu đựng cơn đau đầu này, và nhất là cầu mong sao họ
đạt được hạnh phúc tối thượng.”
Bạn hãy
áp dụng tương tự như vậy với bất kỳ loại bệnh nào bạn mắc phải, kể cả bệnh ung thư hay bệnh AIDS. Một khi trong tâm
xuất hiện suy nghĩ “Tôi bị AIDS” hay “Tôi bị ung thư”, ngay trước khi sự
lo âu,
sợ hãi hay bất kỳ
cảm xúc tiêu cực nào kịp nổi lên, bạn
lập tức nghĩ rằng: “Tôi đang
chịu đựng bệnh này thay cho tất cả
chúng sinh.” Rồi bạn
cố gắng duy trì nhận thức như vậy. Nếu bạn để cho tâm bị
rối loạn và
suy sụp thì bạn không thể
tu tập tâm linh được. Hơn nữa, một khi tâm bạn
suy sụp, bạn sẽ không còn muốn giao tiếp hay giúp đỡ người khác. Bạn không còn
tâm trí nào để nghĩ đến việc giúp người khác.
Hãy
sử dụng kinh nghiệm của bạn vào
con đường tu
giác ngộ. Nếu bạn
cống hiến cho người khác, sự
chịu đựng của bạn sẽ
trở thành con đường giải thoát những người khác khỏi các
vấn đề và
mang đến cho họ
hạnh phúc, nhất là
hạnh phúc tối thượng.
Bạn sẽ
tích lũy vô vàn
công đức mỗi khi bạn hiến dâng chính mình cho người khác bằng việc
chịu đựng bệnh tật hay các
vấn đề bất ổn thay cho tất cả
chúng sinh. Mỗi lần bạn
sử dụng căn bệnh của mình để phát triển
Bồ-đề tâm, bạn
tích lũy được
vô lượng công đức, và mỗi lần bạn
chịu đựng bệnh tật của mình thay cho các
chúng sinh khác, bạn đã làm được sự tịnh hóa vĩ đại. Nếu bạn
cảm thấy một cách
chân thật và mãnh liệt rằng bạn đang
chịu đựng bệnh tật là để thay
thế cho những người khác thì
cảm xúc đó sẽ tịnh hóa các che chướng với mức độ không thể tưởng tượng. Chỉ cần một phút
thực hành Bồ-đề tâm thanh tịnh thông qua việc
chịu đựng bệnh tật hay
vấn đề bất ổn nào đó của mình vì
lợi lạc cho
chúng sinh cũng
đạt được sự tịnh hóa với
năng lực mãnh liệt hơn nhiều so với việc trì tụng hàng trăm ngàn câu chú trăm âm Vajrasattva với
tư tưởng vị kỷ.
Vì
chúng sinh hữu tình mà bạn đang thay thế
chịu đựng đau khổ là
vô số nên
công đức bạn
tích lũy được cũng
vô số, và bạn sẽ tịnh hóa không những nhân của căn bệnh bạn đang mắc phải mà còn là nhân của tất cả các
vấn đề bất ổn khác nữa. Mỗi lần bạn nghĩ như thế, bạn sẽ tiến gần đến
hạnh phúc tột đỉnh của
giác ngộ viên mãn. Và theo cách này, việc gánh chịu một
vấn đề như bệnh AIDS hay ung thư sẽ giống như một tantra [của Mật thừa], có thể là
con đường nhanh chóng đưa đến
giác ngộ.
Mục đích của thời khóa buổi sáng
thực hành pháp thiền cho và nhận là để phát triển khả năng thực sự có thể hoán đổi mình với người khác
trong suốt thời gian của một ngày đêm. Cho dù bạn không thể
thiền định suốt ngày, bạn hãy giữ cho được
tinh túy của pháp thiền này trong tâm. Bất kể
vấn đề của bạn
liên quan đến sức khỏe, công việc hay các mối quan hệ, chỉ cần đó là điều mà bạn phải
chịu đựng thì bạn có thể làm cho nó trở nên có
lợi ích. Hãy nhận về mình tất cả
vấn đề của
vô số chúng sinh – nhất là những
vấn đề giống như của bạn – và nhân của những
vấn đề đó, các
nghiệp chướng và
phiền não. Hãy đưa tất cả các
vấn đề và nhân của chúng vào tim bạn và
sử dụng chúng để phá trừ tâm
vị kỷ.
Khi được
yêu cầu một việc khó khăn, bạn hãy
chấp nhận làm chứ đừng từ chối hay đùn đẩy cho người khác. Nếu có ai đang mang vác một vật nặng, bạn hãy mang giúp họ,
miễn là bạn có
đủ sức làm. Nếu người chủ
buộc tội oan cho bạn là đã có
lỗi lầm, thay vì để ai đó chịu
đau khổ bằng cách
chứng minh đó không phải lỗi của mình, bạn hãy
chấp nhận sự
buộc tội đó để người kia được thoát tội. Nếu có công việc khó khăn phải làm, hãy nhận về mình và để người khác có được sự
sung sướng thoải mái vì không phải làm công việc đó.
Nếu phải chọn lựa giữa
lợi thế và
thua thiệt, hãy nhận phần
thua thiệt và nhường cho người khác phần
lợi thế.
Thực ra thì, bằng việc hoán đổi mình với người, bạn mới chính là người được
lợi lạc, vì điều đó giúp bạn tiến rất nhanh trên
con đường tu
giác ngộ. Bạn càng
hy sinh bản thân cho người khác và nhận chịu khổ đau vì người khác thì bạn càng
đạt đến thành tựu giác ngộ một cách nhanh chóng hơn. Cũng giống
như pháp thực hành Tantra (Mật thừa),
pháp thực hành
Bồ-đề tâm cho và nhận này là
con đường tắt mau chóng đưa bạn đến
giác ngộ viên mãn.
Bằng cách
thực hành pháp cho và nhận, bạn chuyển họa thành phúc và
liên tục cảm nhận được
hạnh phúc trong lòng. Trong khi đang
trải qua vấn đề bất ổn, bạn
vẫn có khả năng giữ được tâm mình trong
trạng thái bình an hạnh phúc. Các
suy nghĩ bất thiện không nổi lên và bạn không dính mắc vào nghiệp xấu có hại cho bạn và cho những người khác.
Tư tưởng Bồ-đề tâm là sự
che chở kỳ diệu không thể nghĩ bàn.
Thêm nữa, khi bạn có khả năng giữ được tâm mình trong
trạng thái hạnh phúc liên tục, bạn sẽ
cảm thấy rất
tự do và
hoan hỉ, và bạn sẽ có khả năng
để tâm nhiều hơn đến việc giao tiếp và giúp đỡ người khác. Với
tâm hồn rộng mở,
hoan hỷ, bạn sẽ không có những
va chạm cá nhân với người khác. Bạn sẽ có sự hứng khởi và
năng lượng cho việc
tu tập tâm linh.
Thay vì xem
vấn đề bất ổn của mình là điều không đáng có, hãy xem đó như một điều
cần thiết, vì
nếu không có
vấn đề bất ổn đó, bạn sẽ không có được cơ hội
sử dụng nó để tịnh hóa
nghiệp chướng và
tích lũy công đức hết sức lớn lao.
Vấn đề bất ổn đó
hoàn toàn hỗ trợ cho bạn qua việc giúp bạn tịnh
hóa nhân của khổ đau và
đạt đến giác ngộ. Mỗi khi bạn dâng hiến
bản thân mình cho tất cả
chúng sinh hữu tình, bạn tiến gần hơn tới
hạnh phúc, tiến gần hơn tới
hạnh phúc vô song của
giác ngộ viên mãn.
Hợp nhất pháp cho và nhận với cái chết
Ngay cả vào lúc sắp chết
chúng ta cũng có thể
sử dụng thiền định cho và nhận. Thời điểm cận tử rất quan trọng, và nếu
chúng ta có thể
cố gắng sử dụng pháp thiền này để
chuyển hóa tâm ta thành
Bồ-đề tâm vào lúc đó thì còn hơn cả được trúng số một triệu đô-la. Thay vì
sợ hãi không muốn chết, ta có thể dùng cái chết để phát triển tâm ta trên
con đường tu
giác ngộ. Nếu
chúng ta không
thực hành pháp thiền này vào thời điểm cận tử thì
chúng ta bỏ lỡ mất một cơ hội quí báu không thể tưởng tượng được để làm
lợi ích cho chính mình và các
chúng sinh khác.
Ngay cả khi sắp chết,
chúng ta cũng nên làm sao để cái chết của mình có lợi cho tất cả
chúng sinh. Vào lúc cận tử,
chúng ta nên nghĩ rằng: “Trong
quá khứ tôi đã
cầu nguyện sẽ nhận về mình khổ đau của cái chết từ các
chúng sinh khác; giờ đây tôi đang
chịu đựng cái chết thay cho tất cả những
chúng sinh khác cũng đang chết trong lúc này hay sẽ chết trong tương lai. Sẽ
tuyệt vời biết bao cho tất cả
chúng sinh nếu họ
được giải thoát khỏi khổ đau của cái chết và để tôi
một mình gánh chịu khổ đau đó. Hãy để cho họ được hưởng
hạnh phúc tối thượng.”
Chết với tâm
vị tha, rằng
chúng ta đang
chịu đựng cái chết thay cho tất cả
chúng sinh hữu tình là một
thực hành chuyển di tâm thức (powa) tốt nhất, là cách tốt nhất để cho
tâm thức chúng ta vãng sanh về
cõi tịnh độ của
Đức Phật.
Cõi tịnh độ như thế không hề có khổ đau của sinh, lão, bệnh, tử. Và dù
chúng ta không
mong đợi, nhưng
tâm nguyện vị tha chịu đựng khổ đau thay cho các người khác tất yếu
trở thành pháp powa tốt nhất, giúp
chúng ta có thể nhanh chóng
thành tựu giác ngộ.
Ngài Geshe Chekawa, một
Đại sư Kadampa,
hằng ngày luôn
cầu nguyện tái sinh vào
địa ngục để thay
thế cho các
chúng sinh hữu tình đã bị đọa vào đó và cho những
chúng sinh sẽ bị đọa vào đó trong tương lai. Nhưng vào lúc sắp chết tại nơi đang ẩn tu, mặc dù vẫn đang
cầu nguyện sinh vào
địa ngục,
Đại sư Geshe Chakawa có linh kiến thấy được
cõi tịnh độ chứ không phải
địa ngục. Ngài Geshe Chakawa khi ấy đã nói với vị
đệ tử thân cận rằng lời
cầu nguyện của ngài đã thất bại.
Pháp
thiền định cho và nhận giúp
chúng ta có khả năng
sử dụng cái chết như một
con đường hướng đến
giác ngộ cho đến khi nào
chúng ta đạt được sự
tự chủ trọn vẹn về cái chết và
tái sinh. Nó giúp ta
tái sinh vào nơi có
hoàn cảnh tốt nhất để
tiếp tục phát triển tâm ta trên
con đường tu
giác ngộ – chẳng hạn như sinh vào một
gia đình có đủ
điều kiện cần thiết cho sự
tu tập tâm linh. Và rồi
chúng ta có được từ
hạnh phúc này đến
hạnh phúc khác cho tới khi
đạt được hạnh phúc vô song của
giác ngộ viên mãn.
Pháp thiền cho và nhận cũng có thể giúp ta
tái sinh vào
cõi tịnh độ, ở đó
chúng ta có thể trực tiếp được
Đức Phật cõi đó giảng dạy, nhờ vậy
chúng ta hoàn tất con đường tu
giác ngộ. Và rồi
chúng ta có thể
hóa thân thành hàng tỷ
hình tướng khác nhau để
hiển bày các
giáo pháp khác nhau
phù hợp với mức độ tâm của mọi
chúng sinh hữu tình và dẫn dắt họ đến
hạnh phúc tối thượng của
giác ngộ viên mãn. Rồi
chúng ta sẽ
phụng sự các
chúng sinh khác một cách
liên tục và không
mệt mỏi trong suốt thời gian lâu dài khi
không gian còn
hiện hữu hoặc mãi
cho đến khi hết thảy mọi
chúng sinh đều
đạt đến giác ngộ [
viên mãn].