KINH ĐẠI BẢO TÍCH
Việt dịch: Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh
Xuất bản: Ban Văn Hóa Thành Hội TP. Hồ Chí Minh PL 2543 - DL 1999
XVIII
PHÁP HỘI
HỘ QUỐC BỒ TÁT
THỨ MƯỜI TÁM
Hán dịch: Tùy, Bác Thiên Trúc, Pháp Sư Xà Na Quật Đà
Việt dịch: Việt Nam, Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh
Như vậy tôi nghe một lúc đức
Bà Già Bà ở tại thành
Vương Xá trong
núi Kỳ Xà Quật, cùng câu hội với hai trăm năm mươi chúng
đại Tỳ Kheo.
Năm ngàn
Đại Bồ Tát, tất cả đều được
biện tài vô ngại thành tựu đại trí nhẫn
hàng phục ma oán gần
Phật trí, bực nhứt sanh
bổ xứ đều được sức
tổng trì vô biên biện tài vô sở uý thần thông tự tại, nhẫn đến đều đầy đủ tất cả
công đức.
Danh hiệu của các Ngài là:
Phổ Hiền Bồ Tát,
Phổ Minh Bồ Tát,
Phổ Quang Bồ Tát,
Viên Quang Bồ Tát, Thượng Ý
Bồ Tát,
Vô Biên Ý
Bồ Tát, Quảng Ý
Bồ Tát,
Vô Tận Ý Bồ Tát,
Trì Địa Bồ Tát,
Trì Thế Bồ Tát, Ích Ý
Bồ Tát, Trú Thủ
Bồ Tát,
Văn Thù Sư Lợi và sáu mươi bất tư nghì
Bồ Tát,
Hiền Hộ và mười sáu
Bồ Tát. Năm ngàn
đại Bồ Tát nầy đồng cầu hội.
Lại có chúa
cõi Ta Bà Đại Phạm Thiên Vương và
Thích Đế Hoàn Nhơn cùng
hộ thế Tứ Thiên Vương,
Công Đức Thiên Tử, Chánh Ý
Thiên Tử, tất cả
Thiên Vương, tất cả
Long Vương, tất cả
Khẩn Na La Vương, tất cả
Càn Thát Bà Vương, tất cả
Dạ Xoa Vương, tất cả
A Tu La Vương, tất cả
Ca Lâu La Vương, các Vương ấy đều cùng trăm ngàn
quyến thuộc đều đến hội họp.
Bấy giờ
đức Thế Tôn ngồi tòa
sư tử báu
công đức tạng.
Đức Phật ở giữa
đại chúng thân sắc hiển hiện như
núi Tu Di, chiếu khắp
thế gian nhưThiên Vương,
oai đức gồm nhiếp như
Thiên Đế Thích, bảy phần
Bồ Đề đều đầy đủ như
Chuyển Luân Vương, tuyên nói
pháp không vô tướng vô nguyện không e sợ như
sư tử chúa, ánh sáng nơi thân chói rực như khối lửa lớn, lại phóng
tia sáng như bửu
châu ma ni vô thượng tối thắng cõi trời chiếu khắp
Tam Thiên Đại Thiên thế giới, dùng
phạm âm to lớn khiến các
chúng sanh đều
hoan hỉ, nơi tất cả pháp
hiểu rõ thâm nghĩa, ở giữa
đại chúng vì họ
thuyết pháp trước giữa sau đều lành, nghĩa ấy
vi diệu đầy đủ không tạp,
phạm hạnh thanh tịnh.
Lúc ấy có
đại Bồ Tát tên Hỉ Vương ngồi trong
đại chúng thấy
đức Như Lai ngồi tòa
sư tử ở giữa
đại chúng phóng ánh sáng to lớn như trăm ngàn mặt nhựt chiếu khắp tất cả khiến ánh sáng
cõi người cõi trời bị che luốt chẳng hiện.
Đại Bồ Tát Hỉ Vương thấy sự ấy rồi
vui mừng hớn hở tràn đầy
thân tâm chẳng tự xiết, Ngài liền
đứng dậy chắp tay hướng Phật nói
kệ tán thán :
“Thế Tôn che trùm
đại chúng nầy
Thiên Long Tu La Càn Thát BàBồ Tát Thanh Văn không
oai đứcChiếu khắp tất cả như núi vàng
Dường
núi Tu Di cùng
chư ThiênĐứng giữa
đại hải Phật cũng vậy
Thế Tôn đ ứng giữa biển
từ biPhóng trăm ngàn thứ ánh sáng lớn
Trụ nơi
phạm hạnh như
Phạm VươngQuang minh oai đức hơn
chư ThiênAn trụ trong
thiền định giải thoátChiếu sáng
thế gian hơn
chúng sanhDường
Thiên Đế Thích tại
chư ThiênThân sắc quang minh hơn tất cả
Phật hơn
thế gian cũng như vậy
Các tướng
trang nghiêm đủ
công đứcNhư
Chuyển Luân Vương trị bốn cõi
Soi sáng thế gian lúc
thuyết phápKhiến các
chúng sanh vào
thánh đạoThế Tôn hiển hiện tâm từ bi
Ánh sáng chiếu luốt lửa
ma niNhư mặt nhựt giữa
hư không tạnh
Sánh ngàn mặt nhựt Phật vẫn hơn
Phật nhựt chiếu khắp các
thế gianNhư lúc đêm trong trăng tròn sáng
Phật quang thanh tịnh cũng như vậy
Gương mặt tròn đầy như mặt nguyệt
Che mờ tất cả sáng Trời Người
Như khối lửa lớn trên đảnh núi
Thanh tịnh soi sáng vô biên cõi
Hay diệt tất cả tối
vô minhThế Tôn trí huệ sáng chiếu khắp
Tiếng Phật đầy khắp trong sơn cốc
Hay phục
ngoại đạo như
sư tửTuyên nói
vô ngã không vô nguyện
Khiến các
ngoại đạo đều kinh sợ
Oai quang dường như
ma ni vương
Sáng che tất cả ngọc
ma niThân thể Như Lai màu
hoàng kimChiếu khắp
thế gian hơn tất cả
Thế gian không ai ngang bằng Phật
Huống là có người hơn Phật được
Những
phước trí tinh tiến phương tiệnTất cả
công đức không ai hơn
Đấng
trượng phu cứu hộ thế gianNay tôi nhìn thấy biển
công đứcNay tôi
hoan hỉ sanh
tôn trọngThế nên
đảnh lễ chưn
Thế TônTôi đã
ca ngợi đấng
Điều NgựĐèn sáng
thế gian công đức tròn
Nay tôi có bao nhiêu
công đứcKhiến các
chúng sanh chứng Chánh Giác”.
Hỉ Vương
đại Bồ Tát nói
kệ tán thán đức Phật xong, Ngài
chắp tay chăm nhìn thân
đức Phật mắt chẳng tạm rời, Ngài
quan sát pháp giới thậm thâm khó hiểu khó làm khó vào, là pháp
vi tế tịch tịnh khó biết chẳng thể nghĩ bàn chẳng thể suy lường, là
cảnh giới chư Phật, trong
nội tâm quan sát cùng khắp
pháp giới,
quan sát trí
Như Lai cảnh giới của
Thế Tôn không ai ngang bằng.
Quan sát như thế rồi, Ngài nhập vào trong
phương tiện hạnh
Như Lai trí bất tư nghị cảnh, chư
Phật Thế Tôn không hề
nhiễm trước dường như
hư không. Lúc Ngài
quan sát như vậy, Ngài
chứng nhập chơn như pháp tánh, tất cả các
pháp tánh đều như vậy, sanh
đức tin như vậy,
ưa thích pháp môn vô ngại giải thoát của
chư Phật Như Lai, biết bốn đức
thường lạc ngã tịnh,
biết thân của Phật,
suy gẫm thân
Như Lai khắp tất cả cõi
hiện ra trước
chúng sanh,
công đức của Phật dầu trong
vô lượng kiếp nói cũng chẳng hết.
Hỉ Vương
đại Bồ Tát suy gẫm như vậy rồi
ngồi yên lặng
quan sát pháp giới.
Bấy giờ có một
Huệ Mạng Tỳ Kheo Bồ Tát tên
Hộ Quốc ở tại thành
Xá Bà Đề vào
hạ an cư quá ba tháng xong, cầm mang
y bát cùng các
sơ học Tỳ Kheo trẻ
du hành các nước lần đến thành
Vương Xá núi Kỳ Xà Quật, đến trước
Đức Thế Tôn đảnh lễ chưn Phật
hữu nhiễu ba vòng đứng qua một phía
chắp tay hướng lên
đức Phật mà nói
kệ tán thán rằng :
“Kính lễ đấng
Tối Thắng phóng quangKính lễ đấng tâm như
hư khôngKính lễ hay
quyết nghi cho người
Kính lễ đấng
siêu việt tam giớiTrong
vô số cõi nước
mười phươngNghe khen sự
công đức của Phật
Nước ấy có bao nhiêu
Bồ TátĐều đến
hoan hỉ cúng dường PhậtBồ Tát đúng
pháp cúng dường rồi
Nhứt tâm nghe pháp của Phật nói
Nghe pháp vui vẻ về bổn quốc
Tán thán các
công đức Như LaiXưa Phật
tu hành vì
chúng sanhTrải qua vô lượng vô biên kiếp
Lúc Phật vì người cầu
Bồ ĐềTâm Phật không hề có chán mỏi
Thế Tôn bố thí vững
trì giớiNhẫn nhục tinh tấn nhập
thiền địnhTrí huệ phương tiện đều đầy đủ
Do đó tôi lậy đấng
Đại ThánhNhư Lai đầy đủ bốn
như ýCác căn các lực các
giải thoátPhật rõ
tâm ý thức chúng sanhDo đó tôi lậy biển
đại tríPhật biết
ý niệm của
chúng sanhThân khẩu họ tạo nghiệp
thiện ácCũng rõ các
giải thoát phương tiệnĐức Phật biết rồi
thuyết pháp dạy
Tham sân si mê hoặc chúng sanhKhiến họ sa vào ba
ác đạoĐức Phật biết rồi bảo dứt trừ
Khiến
chúng sanh ấy sanh cõi lành
Quá khứ tất cả các
Thế TônĐược Trời Người
Ma Phạm cung kínhĐấng đầy đủ
công đức vị laiThế Tôn đều biết rất
rõ ràngChư Phật
tịnh độ chỗ được sanh
Bồ Tát Thanh Văn và
Duyên GiácTrời Người
quyến thuộc và
chủng tánhThọ mạng dài ngắn Phật đều biết
Sau khi
diệt độ chánh pháp trụ
Cúng dường Xá lợi xây
tháp miếuNgười
thọ pháp tạng bao nhiêu hạng
Điều Ngự Trượng Phu đều biết rõ
Mười trí lực Phật không
chướng ngạiHay thấu rõ suốt việc
tam thếVào trong tất cả
chư pháp trí
Do đó tôi lậy biển
đại tríKhông ai ngang bằng huống hơn Phật
Các tướng
trang nghiêm thân
Như LaiVí như tinh tú tại
hư khôngDo đó tôi lạy đấng
Tối ThắngThân Phật
diệu sắc không
sánh bằngChói che ánh sáng cả
đại hộiOai đức Thích Phạm ở bên Phật
Tất cả che mất đầu chẳng hiện
Thân như núi vàng không bụi dơ
Tóc biếc mịn mềm xoắn phía hữu
Đỉnh Phật lộ rõ như
Tu DiKhối
quang minh vô lượng công đứcLông trắng giữa mày phóng sáng lớn
Vô lượng vô biên và
vô sốMắt Phật rộng dài như sen xanh
Nhìn
chúng sanh với
từ bi lớn
Như vầng trăng thu tròn giữa trời
Diện bộ của Phật cũng như vậy
Chúng sanh nhìn ngắm không chán đủ
Do đó tôi lạy vua mặt đẹp
Dường như
sư tử công ngỗng chúa
Bước chậm đi an như
tượng vươngĐi đứng
chấn động cả trời đất
Kính lạy
Thập Lực rất
khổ hạnhNgón tay tròn vót ai cũng yêu
Màn da màu
san hô đồng đỏ
Cánh tay thẳng dài thòng quá gối
Đảnh lễ Như Lai thân vàng chói
Luân tướng dưới chưn màn lưới đủ
Lúc đi dấu chưn như tranh vẽ
Nếu người
đảnh lễ đức Thế TônPhật quang chiếu sáng được
sanh thiênPháp Vương có đủ bảy Thánh tài
Thường dùng pháp thí điều phục tâm
Đem
pháp hành dạy bảo chúng sanhNay tôi
đảnh lễ đấng Pháp VươngTừ bi làm giáp niệm làm sức
Cung cứng
trì giới tên
trí huệDùng đây phá được giặc
phiền nãoPhá ái
sanh tử thêm giống Phật
Tự độ cũng độ ức
chúng sanhGiải thoát tất cả các chói buộc
Chỉ rõ
con đường an
vô úyKhiến họ đến đường thường
an lạcHành nơi thừa này dứt
sanh tửKhông có
ân ái khổ
biệt lyĐược đến chỗ vi
vi diệuTừ tâm thuyết pháp vì
chúng sanhCa tụng Thế Tôn tối thắng rồi
Đấng
tự tại trong tất cả pháp
Dùng đây khen ngợi thắng
thiện cănKhiến các
chúng sanh chứng Bồ đề”.
Hộ Quốc Bồ Tát nói kệ khen ngợi
đức Phật rồi
chắp tay bạch Phật rằng : “Bạch
đức Thế Tôn ! Lòng tôi có điều nghi muốn thỉnh hỏi xin
đức Như Lai hứa cho”.
Đức Phật bảo Ngài
Hộ Quốc Bồ Tát Tỳ Kheo: “Cho phép ông hỏi,
Như Lai sẽ làm cho ông hết nghi và được vui mừng”.
Hộ Quốc Bồ Tát bạch rằng: “Bạch
đức Thế Tôn !
Đại Bồ Tát tu hạnh gì mà ở nơi tất cả pháp thêm lớn
công đức đến chỗ
cứu cánh được
tự tại chứng trí nhanh chóng được trí
quyết định, rành rẽ tất cả pháp vào
Nhứt thiết trí,
giáo hoá chúng sanh hay trừ lưới nghi, hiểu Nhứt thiết dùng xảo
phương tiện tế độ chúng sanh, thật hành đúng như lời thường tuyên chơn thiệt, được
niệm Phật tam muội khéo thỉnh hỏi tất cả nghĩa
sâu xa, nghe rồi có thể
thọ trì mau lẹ được nhứt thiết
chủng trí ?”.
Hộ Quốc Bồ Tát muốn tuyên lại nghĩa ấy mà nói kệ rằng:
“Bồ Tát
tu hành thường
quyết địnhChơn thiệt
quyết định từ đâu sanh
Chỗ biển lớn
trí huệ phân biệtXin
đức Thế Tôn chỉ bảo cho
Thân Phật
vi diệu như
vàng ròngKhối phước lớn hơn Trời và Người
Thương xót chúng tôi đại
quy yCông hạnh thanh tịnh chỉ bảo cho
Thế nào mà được lợi
vô tậnSanh
giác đạo tổng trì cam lồThế nào là biển trí
thanh tịnhHay dứt
nghi hoặc cho
chúng sanhỞ
sanh tử vô lượng ức kiếpMà không lòng mỏi nhọc hối chán
Thấy các
chúng sanh bị khổ bức
Thường làm
lợi ích cho
chúng sanhQuốc độ thanh tịnh Phật
quyến thuộcQuốc độ tối thắng và
thọ mạngTất cả những sự chỗ
vi diệuXin nói hạnh
Bồ đề thanh tịnhHàng phục các ma phá
tà kiếnKhô cạn
biển ái được giải thoátPháp hành tương tục không
đoạn tuyệtĐấng tối
vô thượng chỉ bảo cho
Sắc lực tài bửu tứ
biện tàiLời dịu
thương mến khiến người vui
Cơn mưa
từ bi nhuần tất cả
Chư
Phật cảnh giới chỉ bảo cho
Xin phát tiếng
ca lăng tần giàTiếng sấm đại phạm phá
tà kiếnChúng hội khát ngưỡng và pháp đến
Xin ban nước
cam lồ giải thoátNay tôi muốn
thành đạo vi diệuVì
ưa thích pháp mà thưa thỉnh
Giờ
nghe pháp đến
cung kính chờ
Xin Phật dạy cho pháp bửu lớn
Bạch Phật ! Tôi muốn thành
Bồ đềNhư Lai biết rõ
chí nguyện tôi
Thiết tha
cầu pháp nên hỏi Phật
Lành thay xin nói hạnh tối thắng”.
Đức Phật phán: “Lành thay, nầy Hộ Quốc! Nay ông có thể hỏi
Như Lai thâm nghĩa như vậy đem
lợi ích an lạc cho nhiều người, cũng rất
lợi ích cho
đời sau, những người tu
Đại thừa. Ông lắng nghe, Phật sẽ chỉ dạy”.
Hộ Quốc Bồ Tát bạch rằng: “Lành thay,
bạch đức Thế Tôn ! Xin chỉ dạy cho”.
Phật dạy : “Nầy
Hộ Quốc !
Bồ Tát có bốn pháp hay
hoàn thành những sự
thanh tịnh như trên:
Một là tâm chơn thiệt không
siểm khúc.
Hai là thật hạnh
bình đẳng đối với các
chúng sanh.
Ba là
tâm niệm nhập vào không.
Bốn là thật hành như lời.
Hộ Quốc nên biết bốn thứ ấy có thể được
pháp thanh tịnh của Bồ Tát”.
Đức Thế Tôn muốn tuyên lại nghĩa ấy mà nói kệ rằng:
“Nếu có
Bồ Tát lòng không vạy
Mà thường chẳng lui đạo
Bồ đềCũng không ý
ngang trái cống caoĐây gọi là
trí huệ vô biênThấy các
chúng sanh không được cứu
Bị sanh già bịnh chết bức ngặt
Phát tâm muốn qua biển
sanh tửHay làm
pháp thuyền cho tất cả
Bình đẳng điều phục các
chúng sanhXem các
chúng sanh như con một
Đều muốn
cứu độ cho
giải thoátĐấng thắng
trượng phu phát tâm này
Đi đứng ngồi nằm
niệm pháp không
Thọ giả ngã tưởng đều không cả
Thế gian tất cả đều
như ảoChúng sanh ngu si bị
mê hoặcĐại trí Bồ Tát nói lời ra
Y lời thật
hành không sai thất
Điều phục tịch tịnh rời các lỗi
Hay cầu
Bồ đề gọi Phật tử”.
Nói kệ xong
đức Phật bảo Hộ Quốc
Bồ Tát: “Này
Thiện Nam Tử!
Đại Bồ Tát lại có bốn thứ pháp
vô úy :
Một là được
đà la ni. Hai là gặp
thiện tri thức. Ba là được
thâm pháp nhẫn. Bốn là
giới hạnh thanh tịnh”.
Đức Thế Tôn muốn tuyên lại nghĩa ấy mà nói kệ rằng:
Bồ Tát danh tiếng lớn
Do vì được
tổng trìThọ trì pháp tối diệu
Của chư Phật tuyên nói
Hằng thường chẳng quên mất
Thêm lớn nơi
trí huệTrí
Bồ Tát vô ngạiVượt hơn tất cả pháp
Thường gặp
thiện tri thứcThêm các pháp
trợ đạoThường nói
đại Bồ đềChỗ đi của chư Phật
Ác tri thức như lửa
Sợ cháy nên
xa lìaNếu
nghe pháp không tướngDũng mãnh vững tâm mình
Bồ Tát rời ngã nhơn
Tất cả các
kiến chấpTrì giới không
khuyết lậuTâm họ đều
tịch tịnhGiáo hóa các
chúng sanhAn trụ nơi Phật giới”.
Nói kệ xong,
đức Phật bảo Hộ Quốc
Bồ Tát: “Này
Thiện Nam Tử! Chư
Bồ Tát các
công hạnh viên mãn đến chỗ
cứu cánh có bốn
công đức làm cho
hoan hỉ :
Một là
Bồ Tát thấy Phật nên sanh
hoan hỉ.
Hai là nghe
chánh pháp n nên sanh
hoan hỉ.
Ba là xả bỏ tất cả nên sanh
hoan hỉ.
Bốn là thuận
pháp nhẫn nên sanh
hoan hỉ “.
Đức Thế Tôn muốn tuyên lại nghĩa ấy mà nói kệ rằng:
“Bồ Tát sanh chỗ nào
Thường thấy đấng
tối thắngOai quang khắp tất cả
Soi sáng khắp
thế gianThấy rồi lòng
tín ngưỡngNhư Trời thờ
Đế ThíchVì độ các
chúng sanhLúc
cầu đạo Bồ đềTheo Phật nghe
chánh phápChẳng sợ mà
hoan hỉNhứt tâm kính tin rồi
Tùy thuận lời Phật dạyNghe nơi pháp
tùy thuậnĐắc nhẫn lòng không nghi
Các
pháp không chúng sanhNgã tưởng cũng không có
Thường quán như vậy rồi
Xả bỏ tướng sanh vui
Đã chẳng
chấp ngã tướng
Thấy người xin liền mừng
Thành ấp cùng ruộng đất
Vợ con và
thân mạngĐem
bố thí tất cả
Lòng không hề hối tiếc”.
Đức Phật nói kệ rồi
bảo Hộ Quốc
Bồ Tát: “Này
Thiện Nam Tử! Có bốn
pháp phải
vứt bỏ:
Một là
Bồ Tát vứt bỏ nhà
thế tục.
Hai là đã
xuất gia rồi chẳng
tham lợi dưỡng
Ba là rời lìa thân cận
đàn việt.
Bốn là chẳng tiếc thân mạng”.
Đức Thế Tôn lại nói kệ rằng:
“Bồ Tát thấy lỗi nhà
Nên bỏ mà
xuất giaĐến ở nơi
núi rừngChỗ
tịch tịnh không người
Xa rời nam và nữ
Xa
quyến thuộc đại chúngRiêng mình không bạn bè
Như tê giác một sừng
Chuyên tâm cầu
tịnh đạoĐược
mất lòng không lo
Thiểu dục và
tri túcLy siểm trừ
kiêu mạnTinh tấn vì
chúng sanhBố thí điều phục tâm
Khổ hạnh tu thiền địnhNhứt tâm cầu
Phật tríChẳng tiếc thân và mạng
Xa lìa ái quyến thuộc
Vững tâm cầu
Bồ đềÝ chí như
kim cươngNếu có người chém chặt
Không có lòng giận thù
Tâm
dũng mãnh thêm lớn
Cầu được nhứt thiết trí”.
Nói kệ xong,
đức Phật bảo Hộ Quốc
Bồ Tát: “Này
Thiện Nam Tử!
Bồ Tát có bốn
pháp không hối tiếc :
Một là chẳng
phá hoại cấm giới, hai là ở
a lan nhã, ba là thật hành
bốn thánh củng, bốn là
đa văn, đây là bốn thứ
pháp không hối tiếc.
Đức Thế Tôn lại nói kệ rằng:
“Trì giới tịnh
vô cấuDường như
châu ma niChẳng sanh lòng
cống caoKhoe tôi hay
trì giớiLại đem
chánh giới ấy
Dạy lại cho nhiều người
Thường
hoài vọng như vậy
Thành tựu nơi
Phật giớiBồ Tát ở rảnh vắng
Nơi
lan nhã thanh tịnhCũng chẳng
nghĩ tưởng ngã
Tưởng
thọ giả cũng không
Quan sát nam nữ sắc
Dường như những cỏ cây
Chẳng sanh tưởng
nam nữTưởng ngô ngã cũng không
An trụ bốn
thánh chủngKhông giải đãi
siểm khúcChí tâm hằng
tu hànhXa lìa những
phóng dậtCầu
công đức đa vănThường tinh cần tu tập
Nguyện thành
Nhứt thiết tríChỗ
công đức tối thượngChúng sanh ở lao ngục
Không được ai
cứu hộLuân chuyển sanh tử mãi
Cầu tài tự
cung cấpTôi sẽ
cầu pháp thuyền
Vớt họ khỏi
sanh tửBiển
phiền não khổ lụy
Đưa họ đến bờ kia
Chúng sanh không
quy yCũng không người
cứu hộChúng sanh tại
hữu viKhông ai đưa họ ra
Tôi sẽ làm
Đạo SưCứu họ
được giải thoátThế nên tôi
phát tâmCầu
chứng đạo Bồ đề”.
Nói kệ xong,
đức Phật bảo Hộ Quốc
Bồ Tát: “Này
Thiện Nam Tử!
Bồ Tát có bốn hạnh
điều phục phải thật hành :
Một là nguyện sanh xứ lành thường gặp chư Phật.
Hai là
cúng dường Sư Trưởng mà chẳng cầu báo.
Ba là thường thích rảnh vắng
vứt bỏ lợi dưỡng.
Bốn là được
biện tài vô ngại đầu đà nhẫn pháp.
Đức Thế Tôn lại nói kệ rằng:
“Bồ Tát
dũng mãnh thích
núi rừngThường chẳng theo người
cầu lợi dưỡng
Hằng được trí sâu
vô ngại biện
Giỏi hay
thông đạt các
pháp tướngThường phải
cúng dường các
Sư TrưởngTùy thuận lời Thầy không chống trái
Tùy chỗ sanh ra gặp chư Phật
Cúng dường cung kính cầu
Bồ đềThường sanh xứ tốt
danh tiếng cao
Ở trời là
tôn quí trong trời
Lại được
thành tựu đạo
Bồ đềDạy các
chúng sanh hành
thập thiệnNiệm Phật công đức thường
hoan hỉTôi cũng chẳng lâu
thành Phật đạo
Đã
thành Chánh giác đủ
công đứcCứu độ chúng sanh khỏi sanh tử”.
Nói kệ xong,
đức Phật bảo Hộ Quốc
Bồ Tát: “Này
Thiện Nam Tử!
Bồ Tát có bốn
pháp thanh tịnh hạnh
Bồ đề :
Một là lúc hành
Bồ đề không có tâm
sân hận.
Hai là
vứt bỏ quyến thuộc cung điện tài bửu thích ở
núi rừng cũng chẳng khoe nói
công đức của mình.
Ba là dầu
bố thí mà chẳng cầu
quả báo.
Bốn là
tinh cần thích pháp chẳng thấy lỗi của thầy”.
Đức Thế Tôn lại nói kệ rằng:
“Bồ Tát tâm
tịnh không oán hậnCũng chẳng tìm
tội lỗi của người
Mình chẳng
siểm khúc không
nhiễm trướcHành đạo Đại thừa cầu
Bồ đềThấy rõ ở nhà là gốc khổ
Gần kề
ác hữu không
chánh niệmDo đó
vứt bỏ đi
xuất giaỞ nơi
núi rừng cầu
giải thoátThường ở rảnh vắng
tịch tịnh vui
Dứt hẳn ái niệm nơi
quyến thuộcChẳng tiếc
thân thể và mạng sống
Riêng đi không sợ như
sư tửKhất thực nuôi thân thường biết đủ
Như loài chim bay không chứa cất
Chẳng thích sanh trời và nhơn gian
Chỉ
cầu đạo Bồ đề Vô thượngRiêng đi không bạn chỉ
một mìnhHằng chẳng sợ sệt như
sư tửSợ các
phiền não như
thú dữNếu được
lợi dưỡng lòng chẳng mừng
Thấy các
chúng sanh luôn
phóng dậtTừ bi thệ nguyện phá lỗi ấy
Vì tôi
cứu hộ các
chúng sanhNên thường hăng say siêng
tinh tấnPhàm có phát ngôn luôn
thương mếnVới kẻ ghét thương luôn cười mỉm
Chẳng dính tất cả như gió thoảng
Chỉ nên cầu nơi hạnh
trượng phuThường ưa
tu tập không vô tướng
Xem
pháp hữu vi như ảo hóa
Điều phục các căn ý lớn rộng
Đi đứng luôn ưa pháp
cam lộThường y
Phật giáo hành
đại đạoHằng thường thanh tịnh nơi
nội tâmCầu
đà la ni và
biện tàiMang gánh các khổ cầu
Bồ đềBồ Tát thường quán
công hạnh ấy
Hiện tiền lợi ích sanh
hoan hỉNếu chẳng
ưa thích đạo
Bồ đềNgười này không ác gì chẳng tạo”.
Nói kệ xong,
đức Phật bảo Hộ Quốc
Bồ Tát : “Bồ Tát có bốn thứ pháp
đọa lạc :
Một là chẳng
cung kính người khác.
Hai là bội ơn
siểm khúc.
Ba là nhiều
cầu lợi dưỡng
danh vọng.
Bốn là trá
hiện hành tốt khoe mình giỏi”.
Đức Thế Tôn lại nói kệ rằng:
“Đối với
cha mẹ và
Sư TrưởngHọ thường
kiêu mạn không
cung kínhTrái quên ân dưỡng lòng
siểm khúcCác căn
tán loạn nhiều
ngu siLuôn nhớ
lợi dưỡng chẳng thôi ngớt
Siểm khúc trá
hiện tướng tinh tấnTự nói
trì giới và
khổ hạnhKhông ai có được như mình cả
Ác khẩu lời thô ưa
tranh đấuThường
tìm lỗi người chẳng thôi dứt
Họ luôn xa rời hạnh
Sa MônLàm ruộng canh tác và buôn bán
Chư
Tỳ Kheo trong đời vị laiVứt bỏ công đức và
giới hạnhVì lòng tật đố và đấu tranh
Làm tổn hư mất
chánh pháp Phật
Họ cách
Bồ đề rất xa vời
Họ cũng xa rời bảy thánh tài
Chống trái tám đường chánh
giải thoátTrôi lăn năm loài trong sanh tử”.
Nói kệ xong,
đức Phật bảo Hộ Quốc
Bồ Tát: “Này
Thiện Nam Tử! Có bốn thứ pháp chướng đạo : Đó là
bất tín,
giải đãi,
ngã mạn và sân hận”.
Đức Thế Tôn lại nói kệ rằng:
“Bất
tín giải đãi lòng
ám độnLòng thường
ngã mạn và
sân hậnThấy chư
Tỳ Kheo hành
nhẫn nhụcĐuổi xua ra khỏi các chùa tháp
Nếu được
lợi dưỡng lòng
hoan hỉĐều nói ta là người
thường trụLuôn tìm mọi cách vạch lỗi người
Người nào có tội tôi trị phạt
Những người như vậy xa
chánh phápGanh ghét công đức đọa
tam đồChán ghét pháp diệu của chư Phật
Người này sẽ vào trong lửa lớn
Người này gây ác chẳng thôi dứt
Quyết sẽ chịu đủ khổ trong khổ
Thế nên
Bồ Tát cầu
Bồ đềChớ để phải hối đọa
ác đạoVô lượng ức kiếp Phật mới hiện
Để làm
lợi ích cho
chúng sanhBồ Tát đã được thân cõi lành
Phải bỏ
phóng dật cầu giải thoát”.
Nói kệ xong,
đức Phật bảo Hộ Quốc
Bồ Tát: “Này
Thiện Nam Tử! Phải bỏ bốn hạng người chẳng được gần kề họ:
Một là chẳng được gần kề
ác tri thức.
Hai là chẳng được gần kề người
chấp kiến.
Ba là chẳng được gần kề kẻ
báng pháp.
Bốn là chẳng được gần kề người
tham lợi dưỡng”.
Đức Thế Tôn lại nói kệ rằng:
“Hay xa
ác tri thứcGần kề
thiện tri thứcĐạo
Bồ đề tăng trưởngNhư trăng lần tròn đầy
Xa lìa kẻ
chấp kiếnChấp ngã chấp thọ giả
Bỏ đi như độc
Để cầu nên
Phật đạoChê bai Phật
chánh phápVị
cam lồ tịch tịnhNếu muốn cầu
Bồ đềPhải tránh như phẩn dơ
Xa lìa tham lợi dưỡng
Cũng bỏ người
ác hạnhHạng ấy chẳng nên gần
Như tránh hố lửa lớn
Nếu muốn hành phục ma
Chuyển pháp luân vô thượngMuốn
cầu lợi đệ nhứtMau xa
ác tri thứcBỏ ái và ghét xấu
Lợi danh cũng xa tránh
Muốn
cầu đạo vô thượngThường tu trí của Phật”.
Đức Thế Tôn nói kệ xong, lại
bảo Hộ Quốc
Bồ Tát có bốn thứ pháp thọ khổ
đời sau :
Một là khinh mạng người có trí.
Hai là thường ôm lòng tật đố.
Ba là ở nơi tất cả
pháp không có
lòng tin.
Bốn là ở nơi pháp tịnh trí thường nghi
không nhẫn thọ mà
cầu lợi dưỡng”.
Đức Thế Tôn nói kệ rằng:
“Người hầu gần Phật bực có trí
Tất cả Trời Người phải
cúng dườngMà lại
cống cao lòng
kiêu mạnDo đó sẽ thọ
vô biên khổ
Với pháp tịnh trí không tin nhận
Lợi dưỡng được cầu đều
phi phápThường hoài
kiêu mạn và
cống caoThấy người có trí không
cung kínhỞ trong
Phật pháp không tin hiểu
Với
chúng hiền thánh cũng chẳng tin
Người này thường đi trong
ác đạoSanh làm thân người nhiều
ngu siHọ bỏ
thọ mạng nhơn gian rồi
Ở
đại địa ngục chịu khổ lớn
Nơi đây
kiếp tận sanh phương khác
Súc sanh ngạ quỉ cũng như vậy
Nếu người muốn cầu được
làm PhậtThành thắng
trượng phu hết các khổ
Thường phải xa rời nghiệp
tam đồTu các
công đức thành Chánh giác”.
Nói kệ xong,
đức Phật lại
bảo Hộ Quốc
Bồ Tát: “Có bốn thứ
trói buộc Bồ Tát:
Một là khinh mạn người khác.
Hai là nơi
thiền định thế tục có lòng
ưa thích chẳng
cầu cứu cánh.
Ba là chẳng
gìn giữ tâm mình,
trí huệ chưa thành mà
phóng dật.
Bốn là vì
cầu lợi dưỡng mà vào nhà người khác.
Trên đây là bốn thứ
trói buộc Bồ Tát.
Đức Thế Tôn lại nói kệ rằng:
“Luôn luôn khinh mạn người
Ưa thích thế gian thiện
Tham trước các
kiến phượcNhư voi lún bùn sâu
Ưa vào nhà
bạch yThường có lòng
phóng dậtTối ngu không
trí huệHạnh ấy tên
trói buộcMuốn dứt khổ
sanh tửXa rời hẳn
tam giớiPhải bỏ lòng
kiêu mạnThường hành đạo
Bồ TátChịu lấy
vô biên khổ
Vứt bỏ các sự vui
Cũng rời lìa thương ghét
Thành Phật không
nhiễm trướcBồ Tát phải thường tu
lục độCác địa các trí các lục thảy
Tất cảc
công đức nếu
thành tựuThì được
thoát khỏi lưới
sanh tửPhật ở
vô lượng kiếp xa xưa
Vì các
chúng sanh cầu
Bồ đềThường hành bố thí để
điều phụcBỏ lìa
ân ái tu
chánh đạoHằng chẳng xa rời chỗ vắng vẻ
Khổ hạnh ốm gầy cầu
Bồ đềPhấn khởi
tinh tấn không lười biếng
Cầu được trí
trượng phu tối thắngThấy các
chúng sanh tại
tam giớiLuân chuyển năm loài chịu
sanh tửThương xót tất cả khởi
đại biDo đó mà cầu
Bồ đề đạoBỏ lìa
con cưng và thê thiếp
Cũng bỏ
của cải bảy báu thảy
Thọ mạng quốc độ và
đại địaĐể cầu
Bồ đề Phật trí huệThuở xưa Phật ở
núi rừng tốt
Làm tiên
tu hành tên
Nhẫn nhụcBị vua
Ca lợi xẻo tai mũi
Máu biến làm sữa không lòng hờn
Thuở xưa từng làm con
hiếu thảoYêu mến
cúng dường cha và mẹ
Bị tên độc kẻ ác bắn trúng
Bấy giờ cũng không lòng oán giận
Chẳng tiếc mạng sống nhảy gộp cao
Để cầu lời lành chư Phật dạy
Bấy giờ cũng không thấy
thân mạngChỉ để thành
đại sự Bồ đềThuở xưa
thương xót các thú đói
Thí thịt thân mình cho tám cọp
Bấy giờ
chư Thiên ở
hư khôngKhen rằng
lành thay đại trượng phuThuở xưa ưa làm
đại thí chủTừng làm
tịnh hạnh Bà La MônVì thương
chúng sanh khổ đói nghèo
Vào biển cầu tìm châu
như ýRồi bị thần biển cướp
lấy mấtBấy giờ ta cố tát biển cả
Liền được bửu châu về
Diêm PhùDùng cứu giúp
chúng sanh nghèo thiếu
Cũng từng làm vua tên
Tô MaCho đến mất mạng chẳng
nói dốiCác vua do ta
được giải thoátTiếng tăm vang dội khắp
mười phươngXưa ta từng thấy người nghèo cùng
Ta đang làm vua đem thân thí
Khiến họ giàu to nhiều
của báuNên ta được hiệu thí tất cả
Xưa ta từng làm vua Thi Tỳ
Chim câu kinh sợ đáp lòng ta
Ta đem thân mình thay mạng chim
Cho chim
thoát khỏi sự
khủng bốXưa ta làm vua tên
Sư TửThân mạng bịnh nặng thầy cho thuốc
Có người bịnh đến xin thuốc ấy
Ta chẳng tiếc thân cho họ trước
Xưa ta
tu hành vì
chúng sanhLàm Vương Tử tên Tô Đạt Noa
Có người đến xin con và vợ
Ta chẳng hề tiếc đều cho cả
Từng làm
Bồ Tát tên Nghiêm Xí
Vì
cảm hóa tài đức Quốc VươngTrải qua tám vạn bốn ngàn năm
Cố gắng tinh tấn mới
cảm hóaCũng làm Vương Tử tên Tịnh Oai
Tự đốt thân mình cúng tháp Phật
Cung kính cúng dường đấng
Thập LựcVô Thượng Tối Thắng Lưỡng Túc TônTừng làm
Quốc Vương tên
Nguyệt QuangCó người
phạm chí tên Khả Úy
Theo ta
cầu xin trọn cái đầu
Ta liền mau mắn đem đầu thí
Lại làm
Quốc Vương tên
Phước ĐứcỞ trong các
tụ lạc phố phường
Chứa đầy thuốc men và
thực phẩmĐể
ban cho tất cả
chúng sanhTừng làm
Quốc Vương tên Nhựt tịnh
Kỹ nữ
xinh đẹp đủ ngàn người
Chuỗi ngọc bảy báu trang nghiêm đầu
Hoa hương đẹp thơm dùng
nghiêm sứcCũng đem
bố thí cho
mọi ngườiLại làm
Quốc Vương tên
Tri TúcTay chưn dịu mềm như bông tơ
Sắc đẹp sạch trong như
hoa senCũng đem
bố thí các
chúng sanhLại làm
thương chủ tên
Tịnh NhãnĐem năm trăm người tìm
bảy báuCác quỉ
La Sát hiện mỹ nữ
Thương chủ cứu thoát cả đoàn người
Từng làm Vương Tử tên Phước Diệm
Thê thiếp kỹ nữ đến số ức
Thân hình xinh đẹp như
thiên nữRời bỏ
xuất gia không
ái luyếnLài làm
thương chủ tên
Kim SắcLúc ấy có
Phật hiệu Vô CấuKim Sắc đối Phật đốt mười ngón
Cúng dường Tối Thắng Lưỡng Túc TônLại làm
Quốc Vương hiệu Hoa Nhãn
Mọi người chiêm ngưỡng lòng không nhàm
Đem đôi mắt đẹp để
bố thíVì lòng vua thương
chúng sanh vậy
Lại làm
Bồ Tát tên
Đa PhátThấy có phụ nhơn vừa mất chồng
Ngày đêm nhớ thương mãi không nguôi
Triền miên lõa lồ tâm
điên cuồngBồ Tát Đa Phát lòng
xót thươngHóa hình chồng chết bảo vợ cuồng
Lần lần
giáo hóa vợ cuồng kia
Khiến hết cuồng điên tâm
tỉnh ngộLại làm
Bồ Tát tên Phổ Chiêm
Thấy một người bịnh gầy
đau khổBấy giờ Phổ Chiêm sanh
từ biĐem huyết nhục mình thí người bịnh
Lại làm
Quốc Vương tên Hoa Phu
Thấy có một người bịnh khốn ngặt
Hoa Phu
Bồ Tát sanh
từ tâmChẻ xương tủy mình chữa bịnh ấy
Lại làm
Quốc Vương tên Thành Lợi
Thấy có một người quá nghèo cùng
Đem hết
của cải thí cho họ
Lại bỏ
thân mạng không luyến tiếc
Ta làm
Quốc Vương tên Tín Tràng
Hai tay
nhu nhuyến đủ
luân tướngCó người đến xin hai tay ấy
Vì cầu
Bồ đề ta liền cho
Lại làm
Quốc Vương tên
Phổ HiệnCó bốn
thiên hạ nhiều
của báuNước nhà giàu vui dân chúng đông
Vì cầu
Bồ đề đem
bố thíLại làm Vương nữ tên Trí Ý
Thân thể trắng sạch rất
nhu nhuyếnTừ bi hoan hỉ cắt thịt đùi
Và thí máu huyết lòng chẳng tiếc
Lại làm nữ nhơn tên
Ngân SắcTrong thành
Kim Sắc có
phụ nữMới đẻ
đói khát muốn ăn con
Ngân Sắc thẻo vú cho người đói
Lại làm
Quốc Vương tên Văn Đức
Rất giàu
tiền của nhiều
anh lạcVàng bạc bảy báu các xe cộ
Người đời khó bỏ vua đều thí
Lại làm Vương Tử tên
Tri ÂnCó người té biển tên
Vô ÂnVô Ân vì báu đâm mắt ta
Bấy giờ lòng ta chẳng
oán hậnLại nhớ
quá khứ làm lính chiến
Ở trong đại trận không lòng giết
Thà thân mình chết chẳng hại người
Nhẫn đến kiến muỗi
không tưởng giết
Lại nhớ
quá khứ làm chim trĩ
Cung kính cúng dường bực tôn trưởng
Đồng loại già trẻ đều
cấp choBấy giờ đều không lòng ngạo mạn
Lại nhớ
quá khứ làm vượn khỉ
Ở núi gặp phải người thợ săn
Cả bầy khỉ vượn về nương ta
Vì thương mạng
chúng ta liền cứu
Lại nhớ
quá khứ làm
tượng vươngBị
Quốc Vương kia bắt trói cột
Ta nhớ
cha mẹ mù đôi mắt
Thà chịu đói chết nhịn không ăn
Lại nhớ
quá khứ làm thân gấu
Có người
lạc đường ta cứu nuôi
Họ dẫn thợ săn phản hại ta
Dầu bị phản hại ta không giận
Lại nhớ
quá khứ làm
tượng vươngBị trúng mũi tên của thợ săn
Ta cầu
Bồ đề các
công đứcĐem ngà dâng cho thợ săn ấy
Lại nhớ
quá khứ làm chim trĩ
Ở tại đồng quê cạnh khu rừng
Rừng ấy bị lửa cháy lan đến
Ta cứu lửa rừng trời mưa hoa
Xưa ta từng làm nai chín màu
Ăn cỏ uống nước bên bờ sông
Nước sông
sâu rộng dòng chảy gấp
Có người té sông ta cứu họ
Người ấy
ham tiền lãnh lịnh vua
Đem nhiều binh lính đến hại ta
Ta cầu
Bồ đề làm
từ biĐối với người ấy không oán giận
Lại nhớ
quá khứ làm rùa lớn
Tế độ người buôn qua khỏi biển
Năm trăm người buôn
ăn thịt ta
Lòng ta
từ bi không giận họ
Ta nhớ
quá khứ hành
Bồ đềTừng làm thân cá lội trong nước
Thương xót tất cả nên
xả thânTrăm ngàn
chúng sanh ăn thịt ta
Ta thấy trăm ngàn
chúng sanh bịnh
Hóa thân làm thuốc lớn như núi
Muốn cho
chúng sanh trừ bịn khổ
Biến làm thân trùng tên là Nguyệt
Lại nhớ xưa làm
sư tử vươngThân lớn
sức mạnh mà lòng thương
Lại nhớ
quá khứ làm mã vương
Thân sắc trắng sạch như ngọc tuyết
Thường tại biển lớn đảnh núi cao
Cứu các lữ hành nạn
La SátLại nhớ
quá khứ cầu
Bồ đềTừng làm
Quốc Vương tên
Cư GiaThấy các
dục lạc nhiều lỗi họa
Chẳng theo
dâm nữ bị lời gian
Lại nhớ
quá khứ từng làm thỏ
Thường dạy bày thỏ các
việc lànhCùng tiên
ở chung đồng tu niệm
Xả thân tự thiêu cứu tiên đói
Lại nhớ
quá khứ làm
anh võThường ở cụm rừng nhiều
hoa quảBáo ơn cây khô chẳng rời bỏ
Vua trời biến cây khô sanh trái
Lại nhớ từng làm vua loài khỉ
Thấy bầy khỉ vượn bị rồng hại
Bèn dạy bầy khỉ uống ống tre
Khỉ vượn đều khỏi nạn rồng hại
Ta lại nhớ xưa làm
anh võLấy thóc của người nuôi
cha mẹChủ lúa bắt ta giận quở rằng
Sao dám trộm lấy lúa nhà người
Ta thưa lúc người gieo trồng lúa
Hứa rằng cho các
chúng sanh ăn
Nay tôi lấy về nuôi
cha mẹChẳng thể bảo là
trộm cắp được
Chủ lúa tức thì lòng
hoan hỉTôi là
cầm thú chim là người
Lành thay anh võ có
trí huệBiết hiếu
cha mẹ biết
cúng dườngTừ nay về sau tôi thí lúa
Cho chim đem về dâng
cha mẹQuá khứ như vậy
vô lượng sự
Không
khổ hạnh nào mà chẳng làm
Chưa hề sanh lòng nhàm chánh mỏi
Để cầu vô thưọng
thanh tịnh đạoBao nhiêu vật trong và vật ngoài
Không có một thứ chẳng
phát khởiTrì giới nhẫn nhục tinh tấn thiền
Vô lượng phương tiện và
trí huệDa thịt xương tủy và máu huyết
Đem thí tất cả cho
chúng sanhThuở xưa ta
ở trong núi rừng
Dũng mãnh tinh tấn thân khô kiệt
Để tìm Phật dạy Đại
Tiểu thừaTruyền dạy
chúng sanh khiến
nhập đạoThường thích ở tại chỗ
đầu đàLuôn luôn
tu hành không
vứt bỏTất cả
khổ hạnh khó như vậy
Từ thuở xa xưa ta đều làm
Phật nói
vị lai các
chúng sanhNghe ta thuật lại lòng khinh cười
Chẳng tin nhận làm một câu kệ
Trở lại hủy
báng pháp như vậy
Vì họ tham ưa
ăn mặc thảy
Lòng luôn
suy tưởng ngủ nghỉ nhiều
Siểm khúc hủy
pháp không tàm quí
Phá hoại chánh pháp không
công đứcNghe pháp vi diệu tịch tịnh này
Cho rằng chẳng phải của Phật dạy
Thầy ta
đa văn dường biển cả
Giảng giỏi nói hay tối
đệ nhứtHọ cũng chẳng
hành pháp như vậy
Các ông chớ cầu sự
hư vọngTrong ấy không
ngã không thọ mạngCũng chẳng nói có tướng
chúng sanhLuống tự nhọc nhằn không
phước đứcUổng công tu hành các
khổ hạnhĐã nói có pháp tên
Đại thừaSao lại còn nói
không vô ngãBởi không
chúng sanh không
tác giảThế nên nơi pháp chẳng
cần cầuCác
văn cú ấy giả làm ra
Cũng như
ngoại đạo tà ý thuyết
Như Lai chẳng nói sự như vậy
Quở trách mắng nhục chư
Tỳ KheoBọn ấy
bất thiện không
tu sĩGian ngụy khi dối đủ sự ác
Đời sau ở trong pháp của Phật
Mà làm
hình tướng các
Tỳ KheoTrong lòng tật đố đầy mạn phú
Tay chưn nhiễu động mất
oai nghiCa sa luôn luôn thòng hai gốc
Thân mặc
pháp phục thường ở chợ
Đi trong nhà tục hằng say rượu
Thân mặc
pháp y gần người tục
Vứt bỏ chánh pháp khối
công đứcƯa làm
sứ giả cho người tục
Chứa nuôi bò ngựa dê heo gà
Tôi trai tớ gái vật
bất tịnhLàm ruộng làm vườn hằng
loạn tâmLòng ưa việc ác
không hạnh lành
Cũng chẳng thân cận
thiện tri thứcMiệng chẳng lựa chẳng chọn
lời nói năng
Trong thân làm đủ các sự ác
Tham lấy vật
Tăng vật tháp Phật
Huống là của mình mà chịu thí
Thấy chư
Tỳ Kheo trì
tịnh giớiChê bai chẳng phải thiệt
phạm hạnhChẳng gìn
cấm giới không
oai đứcThích ở nhà tục xâm vợ người
Bạch y có vợ còn
hổ thẹnÁc
Tỳ Kheo kia tham còn hơn
Chứa nuôi
vợ con cầu chẳng chán
Cùng các kẻ tục không có khác
Nếu có
đàn việt thỉnh
cúng dườngBố thí áo cơm thuốc men thẩy
Thọ của
tín thí không tịnh niệm
Chỉ thêm
tham dục xâm vợ người
Lòng thường mơ tưởng bên
nữ sắcTùy thuận phiền não không
thánh hạnhPhương tiện dụ phỉnh các
phụ nữGiáo hóa người tục khiến đoạn dục
Rằng người
tham dục đọa
ác đạoĐọa vào
địa ngục quỉ
súc sanhNhưng chính thân mình chẳng y giáo
Làm sao
truyền pháp giáo hóa người
Người này
ba nghiệp chẳng đúng pháp
Bao nhiêu
quyến thuộc cũng như vậy
Ngày đêm họp bàn không thôi nghỉ
Chỉ luận
ngũ dục các
thế sựNhận nuôi
môn đồ chỉ
sai khiếnTrọn không
dạy bảo các đạo lành
Nhận
đệ tử đông tụ bao quanh
Hiển mình đức lớn
cầu danh lợi
Ngoài hiện
dị tướng dối
từ biNhiếp các
đồ chúng chẳng
cầu lợiMôn đồ quyến thuộc nhiều bịnh hoạn
Khô gầy hủi lác ghẻ chóc thảy
Chỉ là tạp loại hạng hạ nhơn
Trọn chẳng chỉ dạy
Phật pháp lành
Giới văn định huệ đều
vứt bỏChẳng làm
việc làm của
Tỳ KheoChẳng đạo chẳng tục không tên gọi
Dường như khúc gỗ hư mục rã
Đối với
luật nghi lòng khinh rẻ
Bồ tát thuyết giới cũng coi khinh
Tự tại dạo chơi trái lời Phật
Đường đột như voi say thả lòng
Hoặc lúc dối hiện ở
núi rừngLòng thường tưởng việc ở thành thị
Phiền não ba độc luôn
phát khởiChẳng thể tạm thời lòng
tịch tịnhQuên mất lời Phật đã dạy răn
Cùng
hạnh đầu đà các
công đứcNgã mạn cống cao đầy trong thân
Đọa tại
a tì ngục
đáng sợNgày đêm hằng luận
quốc độ sự
Cũng thường luận nói nơi
đạo tặcThân tâm chuyên lo việc
thân duyênBỏ lìa
thiền định và trí huệDầu cho có tu ưa sự thô
Lòng lo tự an nên
xây dựngGiả sử xây dựng Tăng già lamTham ưa phòng nhà mày luôn nhíu
Thân khẩu ý mình chẳng điều nhu
Đồ chúng học theo cũng giống vậy
Ác
Tỳ Kheo kia dầu tạo tự
Chuyên vì thân mình và
quyến thuộcNếu có
Tỳ Kheo thuận tùng họ
Họ liền áp trí
nhiếp thọ ở
Nếu có
trì giới chư
Đại ĐứcPhương tiện giỏi hay thuyết
chánh phápTự
điều phục mình
điều phục người
Họ trọn chẳng nhận
Đại Đức ấy
Rằng phòng hiện nay tôi đương ở
Phòng khác của các
đệ tử tôi
Ngoài ra đã thuộc các
đồng họcÔng đi chỗ khác đây không chỗ
Hiện nay chỗ có giường chõng ấy
Đều
giao phó người thuộc về người
Không còn dư chỗ để dung ông
Cũng không áo cơm ông nên đi
Đồ dùng tạm thời còn không cho
Huống nhờ phòng nhà và các vật
Chẳng làm
tăng thứ pháp như vậy
Ác
Tỳ Kheo ấy như tục nhơn
Chứa nhiều
tiền của quyến thuộc đông
Hàng
đệ tử Phật sống đúng pháp
Họ luôn đuổi xua chẳng cho ở
Có lúc họ nhớ
lời Phật dạyLòng họ
bi thương vào
núi rừngThan ôi pháp mầu của Phật dạy
Chẳng lâu sẽ diệt chẳng còn hiện
Lại có
Tỳ Kheo cầu nhiều lợi
Thân
không pháp hạnh ghét có đức
Dầu có người
trì giới công đứcBị họ ghét khinh không
lợi dưỡngĐều tự buồn than bỏ thành ấp
Thường
ở trong núi vắng rừng quạnh
Những kẻ
si mạn cống cao ác
Luôn luôn đấu tranh thô
lưỡng thiệtKhi dối người đời được
lợi dưỡngTự cho cùng Thánh đồng không khác
Phật giáo chánh pháp tạng
công đứcĐầy đủ tất cả
công đức diệu
Đời sau bị hoại không còn hiện
Bởi do
ngã mạn không
trì giớiNhư kho báu kia bị người phá
Như ao
hoa sen bị khô cạn
Như xe báu kia bị gãy hư
Đời sau Phật pháp cũng như vậy
Ác
Tỳ Kheo kia khó
điều phụcDiệt Phật
chánh pháp không còn thừa
Ở
trong đời ác thuở
vị laiPhá hoại Phật pháp rất
đáng sợNhững kẻ
vui thích sự ác ấy
Rời xa Trời Người và
hạnh lànhTừ nơi thân này xả mạng rồi
Đọa vào
địa ngục quỷ
súc sanhỞ đó
vô lượng ức ngàn năm
Chịu đủ tất cả những
khổ nãoVề sau
giả sử được thân người
Nhiều khổ uế ác luôn
bất tịnhHoặc đui hoặc điếc hoặc câm ngọng
Thân thể luôn luôn nhiều bịnh tật
Nhan sắc xấu ác người chẳng ưa
Thường phải sợ sệt
phục vụ người
Khó
vừa ý người khó được thương
Có
lời nói ra không được tin
Nếu có người
ác hạnh như vậy
Ở đâu cũng bị quở đuổi xua
Người ấy mang nhiều những
bịnh khổThường bị gậy gộc đánh
xua đuổiThường bị
đói khát làm khổ thân
Mọi người ngó thấy đều khinh rẻ
Nếu nghe như vậy nhiều khổ lụy
Phải bỏ các
ác tâm điều phụcĐối với
chúng sanh làm điều lành
Chớ để ngày sau phải
ăn nănNếu người mến kính
Phật Thế TônThánh chúng trì giới pháp
đầu đàCác ông phải siêng cầu hạnh ấy
Phải xa
quyến thuộc và lợi danh
Danh lợi điên đảo như huyễn hoá
Phải xem
hữu vi như mộng mơ
Ân ái hiệp hội tất
biệt lyTất cả
hữu vi chẳng
bền lâuChớ bỏ
chánh cần căn lực thảy
Siêng cầu các môn
Ba la mậtTrong khi chưa chứng diệu
Bồ đềThường phải
tu tập tất cả hạnh”.
Đức Phật lại
bảo Hộ Quốc
Bồ Tát rằng: “Nầy
thiện nam tử ! Đời
vị lai, những người tu hạnh
đại thừa Bồ Tát, nếu có các lỗi như
vậy thì phải tự rời xa và xa rời những kẻ có ác lỗi như vậy.
Những người tự chẳng siêng tu mà quen gần cùng người có ác lỗi ấy, chẳng siêng gìn
chánh hạnh tự làm
siểm khúc và thân cận kẻ
siểm khúc, tự không
trí huệ và
tùy thuận kẻ không
trí huệ, tham cầu thế lợi không bao giờ biết chán tham mến nhà tục,
ganh ghét kẻ hơn mình,
siểm khúc trá ngụy không
khổ không thẹn, dối hiện thánh tướng tự tôn tự trọng, đều riêng tự
khen tặng quyến thuộc mình để
cầu danh lợi, vì
cầu lợi dưỡng nên thường vào thành thị, chẳng thương tất cả
chúng sanh cũng chẳng vài
giáo hoá tất cả
chúng sanh mà thường tự nói rằng : tôi có
bình đẳng luôn
ý niệm như vậy ai biết được, tôi là chơn
thiện tri thức của
chúng sanh, tôi là bực
đa văn, mà thiệt ra đối với
Phật pháp họ không có lòng
cung kính không có lòng
cầu pháp như đồ hư bể không còn dùng được, như người lười biếng không làm xong việc gì, tìm lỗi của nhau làm các
phương tiện vô trí giải đãi suy tưởng quấy ác cùng nhau
thảo luận các sự
phá pháp,
cố chấp ác tâm đến chết chẳng bỏ, tham xan chứa họp nhiều,
quyến thuộc được nuôi cũng học như
vậy mà quây quần nhau ở trong
Phật pháp.
Hành giả như vậy phàm có làm sự gì chẳng hỏi bực minh triết chẳng cầu
Phật pháp. Vì không
tinh tấn nên sanh nhà nghèo cùng, từ nhà nghèo cùng mà được
xuất gia, ở trong
Phật giáo được chút
lợi dưỡng sanh lòng
vui mừng mà không
hổ thẹn. Bọn ấy còn không có lòng
sám hối làm sao có được thắng trí
tự giác. Bọn ấy tự bỏ
công đức chư Phật mà lấy
danh lợi hiện tại. Vì được
danh lợi hiện tại nên tự nói tôi là
Sa Môn.
Nầy
Hộ Quốc ! Với hạng người như vậy, Phật còn chẳng nói họ có
tùy thuận thục nhẫn, huống là có được
đại trí chư Phật. Hạng ấy còn xa Nhơn đạo,
Thiên đạo, huống là thành được
Phật đạo.
Nầy
Hộ Quốc ! Hạng người ấy, Phật nói có tám thứ pháp
chướng ngại Bồ đề:
Một là sẽ sanh vào ba
ác đạo.
Hai là sẽ sanh nhà nghèo cùng.
Bốn là
nhan sắc chẳng đoan chánh.
Năm là
ngu si không
trí huệ.
Sáu là thường hội họp với các
ác tri thức.
Bảy là nhiều bịnh hoạn.
Tám là bị ác
bịnh nặng đến chết.
Nầy
Hộ Quốc ! Tám điều ấy
chướng ngại Bồ đề.
Nầy
Hộ Quốc ! Phật chẳng nói chỉ có
ngôn thuyết mà được
Bồ đề. Phật chẳng
nói dối hiện tướng thánh mà có
tịnh hạnh. Phật chẳng nói kẻ
siểm khúc mà có
Bồ đề hạnh. Phật chẳng nói kẻ tham nhiều
lợi dưỡng mà có hạnh
cúng dường Phật. Phật chẳng nói kẻ
ngã mạn mà có hạnh
Bát Nhã thanh tịnh. Phật chẳng nói kẻ
vô trí mà quyết được nghi cho người. Phật chẳng nói kẻ
đố kỵ mà có hạnh
tinh tấn. Phật chẳng nói kẻ không
tinh tấn mà có các hạnh
đà la ni. Phật chẳng nói kẻ chẳng ưa
công đức mà được hạnh
thiện đạo. Phật chẳng nói kẻ
tham luyến nhà
thế tục mà có hạnh
thân tâm thanh tịnh. Phật chẳng nói kẻ dối hiện
oai nghi mà gặp được
Phật hội. Phật chẳng nói kẻ ưa nhà tục mà có hạnh
khẩu nghiệp thanh tịnh. Phật chẳng nói kẻ chẳng
cung kính mà có hạnh
tâm thanh tịnh. Phật chẳng nói kẻ chẳng
tri túc mà có ưa
pháp hạnh. Phật chẳng nói kẻ tiếc
thân mạng mà có hạnh cầu
chánh pháp.
Nầy
Hộ Quốc ! Dầu Phật có quở rầy
lục sư nhưng các nhà
ngoại đạo ấy ở ngoài
Phật pháp. Còn kẻ vào trong
Phật pháp mà làm
ác nghiệp tội lỗi đáng
quở trách còn hơn
lục sư kia gấp bội. Tại sao, vì hạng người ấy chỉ có miệng nói tôi là
Tỳ Kheo mà lấy vô hạnh khi dối tất cả Trời Người
thế gian vậy”.
Muốn tuyên lại nghĩa ấy,
đức Thế Tôn nói kệ rằng:
“Oai nghi
trược loạn không
cung kínhChỉ thêm
ngã mạn tham danh dự
Phiền não che đậy lòng mê say
Hạng ấy
xa lìa diệu
Bồ đềTham đắm
danh lợi và
giải đãiTăng trưởng giải đãi mất
chánh niệmNếu không chánh niệm mất
trì giớiNếu không trì giới mất
thiện đạoNgười ấy sanh vào nhà nghèo cùng
Được
xuất gia rồi
ham lợi dưỡng
Như người
vứt bỏ báu
hoàng kimVác mang cỏ dơ cho là báu
Vì
cầu danh lợi ở
núi rừngĐến đó lại cầu các đồng bạn
Vứt bỏ thần thông trí biện tài
Cầu danh lợi
hiện tại quyến thuộcHạng ấy
mạng chung đọa
ác đạoHoặc sanh trong nhà nghèo hạ tiện
Giải đãi xấu xa không
oai đứcĐây đều do
ngã mạn nhận chịu
Họ đã
xa lìa các
hạnh lànhCũng bởi
phóng dật mất
chánh niệmỞ mãi trong các
đại ác đạo
Ức ngàn
vạn kiếp chưa thoát được
Nếu
cầu danh lợi nước
Bồ đềThì Điều Đạt kia ưng là Phật
Gió mạnh
tì lam thổi nát vật
Giải đãi không giới cũng như vậy
Tự
không hạnh lành tham
nữ sắcKhông
tịnh giới hạnh
mất công đức
Ở trong pháp Phật không chỗ dùng
Kẻ
vô trí ấy như gỗ mục
Nếu vì
Bồ đề cầu
Phật phápĐâu được chẳng y hạnh
giải thoátDường như keo nhựa trói khỉ vượn
Ngã mạn cầu đạo cũng như vậy
Xưa ta vì cầu một câu pháp
Vứt bỏ thân mạng vì
Bồ đềKẻ ấy
giải đãi bỏ
Phật giáoKhông chút
lợi ích nơi
Phật phápXưa ta vì cầu nước thiện giáo
Nhảy xuống gộp cao nhảy vào lửa
Ta được
nghe pháp làm
như phápVứt bỏ tất cả
ái tắng thảy
Kẻ ấy được nghe Phật
công đứcChẳng từng
ưa thích một câu pháp
Không pháp làm sao được
Bồ đềNhư trước kẻ mù nói đường sá”.
Đức Phật lại
bảo Hộ Quốc
Bồ Tát : “Nầy
thiện nam tử ! Ta nhớ
quá khứ vô số kiếp, lại quá
vô số lượng bất khả tư bất khả ví dụ bất khả kế
bất khả thuyết kiếp, bấy giờ có Phật
xuất thế hiệu Thành Lợi Huệ
Như Lai Ứng Cúng Đẳng Chánh Giác.
Bấy giờ có vua tên Diệm Ý. Này
Hộ Quốc ! Thuở vua Diệm Ý trị vì thì
Diêm Phù Đề này ngang rộng một vạn sáu ngàn
do tuần, có hai vạn thành, mỗi thành có ngàn
câu chi nhà.
Thành của vua Diệm Ý ngự tên là
Bửu Quang Minh rộng Đông Tây mười hai
do tuần, Nam Bắc bảy
do tuần, bằng thất bửu, bảy lớp tường báu bao quanh, mỗi tường
cách nhau bảy bộ
vững chắc khó phá.
Nầy
Hộ Quốc ! Dân chúng nước ấy thọ mười
câu chi na do tha tuổi.
Nầy
Hộ Quốc ! Vua Diệm Ý ấy sơ sanh một con trai tên Phước Diệm đoan chánh
xinh đẹp có đủ tướng tốt
thế gian vô song người xem không chán.
Ngày Phước Diệm sơ sanh, chỗ sanh ấy
tự nhiên cáo tạng
bảy báu xuất hiện cao bằng bảy người. Giờ Vương Tử ấy sanh, tất cả
chúng sanh ở
Diêm Phù Đề đều
hoan hỉ hớn hở
vô lượng. Nếu có ai bị tù gông trói
tự nhiên tháo mở.
Nầy
Hộ Quốc ! Trong bảy ngày, Vương Tử Phước Diệm học thành cả công xảo nghệ thuật
thế gian.
Một hôm vào lúc khuya vắng,
trời Tịnh Cư đến
bảo Vương Tử Phước Diệm, nầy
Đồng Tử chớ
phóng dật nên khéo quán
vô thường. Nầy
Đồng Tử mạng chẳng dừng lâu đến nơi
đời sau,
thời gian qua mau hằng phải
quan sát sanh lòng rất lo sợ, tạo nghiệp tất
thọ báo như bóng theo hình”.
Trời Tịnh Cư lại vì Vương Tử mà nói kệ:
“Đồng Tử
cẩn thận chớ
phóng dậtCũng chớ
tùy thuận kẻ
phóng dậtVứt bỏ phóng dật được Phật khen
Nếu thọ
phóng dật bị Phật quở
Thường tự điều thuận chẳng
phóng dậtTất cả hay thí không tật đố
Từ bi thương xót các
chúng sanhNgười ấy chẳng lâu sẽ
thành PhậtQuá khứ vô lượng Phật
Hiện tại và
vị laiĐều
từ thiện phát khởiAn trụ đạo bất dật
Ăn uống và
y phụcVàng bạc anh lạc thảy
Đều
bố thí cả kiếp
Để
cầu đạo vô thượngTay chưn và mắt mũi
Ai xin
vui lòng cho
Thiệt tâm cầu
công đứcChẳng lâu được
thành PhậtNgôi vua nhiều oai thế
Vợ con và
quyến thuộcHữu vi như huyễn hóa
Mau xả chớ luyến tiếc
Thọ mạng chẳng dừng lâu
Như đồ đất dễ hư
Tạm mượn đời chẳng lâu
Đây cũng không thường tịnh
Cha mẹ và
quyến thuộcÁc đạo không cứu được
Chúng sanh tạo
thiện ácNhư bóng luôn theo hình
Cầu nhiều nơi biển dục
Hại nhau chẳng làm lợi
Mà không ai cứu vớt
Luống chịu khổ nhọc mệt
Nay muốn làm
lợi thaCầu đạo tịch
vô thượngXương thịt có khô gầy
Ông chớ cho là khổ
Chư Phật
xuất thế khó
Pháp tịch diệt khó nghe
Siêng thờ
thiện tri thứcHay phá được chúng ma
Bỏ rời
ác tri thứcHay ở nơi
chánh đạoNgăn che đường ác tà
Lành thay siêng
tinh tấnÔng chớ tiếc
thân mạngGiữ lòng như
kim cươngChánh
hỏi đạo nơi thầy
Chớ bỏ ý chánh ý
Tất cả Phật
quá khứThường ưa
a lan nhãÔng phải thuận học theo
Phải ưa ở rảnh vắng
Vứt bỏ nơi
ân áiVợ con và
quyến thuộcThân mình và
thọ mạngĐể cầu trí lớn rộng”.
Nầy
Hộ Quốc ! Vương Tử Phước Diệm nghe
chư thiên nói kệ xong, trong mười năm chưa hề ngủ nghỉ, chưa hề chơi cười, chưa hề
ca vũ, chưa hề
vui mừng, chưa hề hớn hở, chưa hề
phóng dật, chẳng vào vườn chơi, chẳng thích
quyến thuộc, chẳng tham vương vị, nơi
của cải thành ấp chẳng có lòng ưa luyến, tất cả các vật trong thân đều
vứt bỏ, chỉ nhập
thiền định, ở nơi nhà vắng vẻ
suy nghĩ tất cả pháp
vô thường không bền không vững tạm có rồi mất, ngôi vua
vô vị không thiệt
tự tại,
ân ái biệt ly, oán ghét hội ngộ, không đáng tham ưa mà vọng sanh mến luyến đều do
ngu si hư vọng phỉnh dối không có một chút thiệt, chỉ có
giải thoát tịch diệt là vui thôi, mà hàng
phàm phu bị
ngu si làm say nên thường thích ở nơi ấy ngang sanh ra tướng
ưu liệt, nay tôi ở trong chúng
phàm ngu nầy phải ở lặng yên
suy nghĩ chẳng
phóng dật.
Nầy
Hộ Quốc ! Bấy giờ vua Diệm Ý vì Vương Tử Phước Diệm mà
lập thành khác tên Thắng Hỉ Lạc có bảy vòng tường báu bao quanh, Nam Bắc thành ấy có bảy trăm đường phố tường vách bằng
bảy báu giăng che với linh vàng lưới báu, trên lại giăng các lưới chơn châu, mỗi đầu đường đều có tám vạn bốn ngàn trụ báu, trên các trụ báu cột sáu vạn dây báu móc liền nhau,
trong khoảng dây có mười bốn
câu chi cây đa la báu, gió nhẹ thổi động vang
âm thanh vi diệu như trăm ngàn
âm nhạc chẳng trổi tự kêu. Mỗi đầu đường phố
an trí năm trăm
đồng nữ niên thiếu khỏe
mạnh giỏi ca vũ được
mọi người yêu thích. Vua Diệm Ý truyền các
đồng nữ ấy từ nay trở đi luôn
ca vũ ngày đêm khiến
mọi người vui vẻ, người bốn phương đến thành đều phải làm cho tầt cả đều
vui thích, không được phát ngôn thô tháo dầu là một tiếng.
Lại muốn làm
vui lòng Vương Tử Phước Diệm, trước đầu phố, vua cho
an trí mọi thứ
bố thí, như
y phục, đồ
ăn uống,
an lạc, giường nệm, xe cộ voi ngựa bò dê,
vàng bạc bảy báu, các thứ
hương hoa. Người xin cần gì thì cho thứ ấy. Vua lại đặt ở các nơi
an trí nhiều đống
châu báu để cho
mọi người tùy ý thọ dùng.
Trong thành Thắng Hỉ Lạc ấy xây nhiều cung điện để vương tử dạo chơi, đất lát bằng các thứ báu xen nhau. Trên thành xây lầu cao lớn
châu báu trang nghiêm. Trung ương thành xây một điện lớn, trong điện
an trí ngàn vạn giường nệm, bốn phía điện lập nhiều vườn đầy
hoa quả. Trong vườn tạo
ao bảy báu, bốn mặt ao có đường thềm bốn báu là
vàng bạc lưu ly và
pha lê, mỗi mặt ao có hai
sư tử bằng trăm thứ báu thường phun
nước thơm vào trong ao, lại có hai
sư tử báu ở mỗi mặt ao dẫn nước ra. Trong ao
thường có bốn thứ
hoa sen,
hoa sen xanh,
hoa sen vàng,
hoa sen đỏ và
hoa sen trắng. Bốn bờ ao có cây báu bao quanh, lại có nhiều cây bông trái. Lại có tám trăm cây báu
liên kết nhau bằng những dây báu treo những phan lụa màu, lại có số ức
cây đa la báu, khoảng cách giăng dây báu treo những linh báu bằng vàng, gió nhẹ khua động vang tiếng
vi diệu như trăm ngàn
âm nhạc chẳng đánh tự kêu. Vì sợ bụi bặm nên trên ao giăng lưới báu lớn.
Trong đại điện ấy
an trí ngàn vạn giường
bảy báu, trên mỗi giường đều trải năm trăm thứ nệm. Giữa đại điện đặt một tòa ngồi cao bằng
bảy báu cao bằng bảy người đứng. Trên tòa báu ấy trải tám vạn
câu chi y phục vi diệu, trước tòa đặt
lư hương báu
đốt hương trầm thủy, đêm ba thời ngày ba thời
rải hoa đẹp.
Dùng màn lưới vàng giăng trên điện báu, bên màn treo
hoa sen vàng, lại dùng màn chơn châu giăng trên màn vàng. Có tám vạn trân bửu sáng sạch để làm ánh sáng.
Trong vườn lại đặt chín trăm vạn khối báu, mỗi khối báu cao một
do tuần chiếu sáng toàn cõi ấy.
Trong vườn có các giống chim như:
anh võ, cù dục, hồng nhạn, chim câu hệ la,
khổng tước, nga nhạn, oan ương,
câu na la,
ca lăng tần già, chim
mạng mạng, lúc muốn kêu đều nói tiếng người
vi diệu hòa nhã như tiếng chim trong vườn
hoan hỉ của
Chư Thiên, các chim nầy kêu hót đều để làm vui Vương Tử.
Vua lại vì Vương Tử mà
xây dựng nhà ăn, mỗi ngày sắm sửa năm trăm
thức ăn để
cung cấp Vương Tử.
Vua lại
triệu tập các
đồng tử trong nước số đông đến tám mươi
câu chi. Các
đồng tử ấy hoặc tuổi hai mươi hoặc trên hai mươi đều giỏi tất cả công xảo kỹ nghệ
ăn mặc trang nghiêm sạch sẽ đều cho vào thành Thắng
Hỷ Lạc.
Cha mẹ các
đồng tử đưa ngàn vạn
câu chi đồng nữ vào hầu các
đồng tử.
Quyến thuộc của các
đồng tử cũng dâng ngàn vạn
câu chi đồng nữ theo hầu. Các
trưởng giả và nhơn dân cũng đưa ngàn vạn
câu chi thể nữ vào hầu. Các thể nữ ấy tuổi mới mười sáu đều
xinh đẹp đoan chánh
thế gian vô song, đều giỏi
âm nhạc ca vũ giỏi làm trò,
ngôn ngữ điều nhu,
nhan sắc hòa vui đều có thể
an ủi kẻ già người trẻ, tất cả nghề khéo đều
thông thạo, miệng ra hơi thơm như
hoa sen xanh, thân các lỗ lông ra hơi
chiên đàn,
vi diệu thanh khiết như
thiên nữ.
Vương Tử Phước Diệm ỏ trong cung điện ấy, chúng thể nữ thường hòa nhạc các thứ
cúng dường.
Vương Tử nghe
âm nhạc ấy nghĩ rằng : các thứ này là oan thù của tôi, cướp đoạt pháp lành của tôi, phải mau rời bỏ.
Bấy giờ Vương Tử thấy các sự vui mà lòng chẳng vui chẳng khác người sắp bị sử tử, dầu thấy
sắc dục mà lòng chẳng ham, ở giữa chúng thể nữ chẳng vui cùng
quyến thuộc tụ hội trong thành cũng chẳng vui, trọn mười năm như vậy chẳng lấy tướng sắc thinh hương vị xúc, chỉ nghĩ rằng lúc nào tôi
thoát khỏi cảnh oán thù này, lúc nào tôi hành
bất phóng dật để
được giải thoát.
Chúng thể nữ ấy đem sữ việc trình tâu vua Diệm Ý. Vua cùng tám vạn
tiểu vương đồng đến chỗ Vương Tử khóc than buồn khổ té xỉu trên đất.
Tỉnh lại, vua Diệm
Ý hướng Vương Tử Phước Diệm mà nói kệ rằng:
Con có phước báu lớn tối diệu
Với con có ai làm chẳng tốt
Mà con chẳng thọ vui
tối thắngCon chẳng thọ vui cha lo buồn
Mong con thọ vui cho cha mừng
Nếu bị phá rầy nói cha hay
Cha sẽ phạt họ tội rất nặng
Con xem
hoa sen đẹp tại đây
Cha
suy nghĩ làm cho con
Có thiếu thứ gì con mau nói
Cha hay hiện nên như
Đế ThíchNay mặt mắt con như
hoa senSao con nhíu mày chẳng
vui thíchCác thể nữ này rất đẹp lạ
Vi diệu thanh tịnh bằng
thiên nữCác nàng đều giỏi những kỹ thuật
Ca vũ âm nhạc đều hay thông
Con nên cùng vui với thể nữ
Sao con rầu buồn như trúng tên
Nay con nên mau thọ
vui sướngChẳng phải lúc con lo rầu khổ
Vườn rừng suối ao rất mậu thạnh
Bông trái nhánh lá rất sum sê
Rộng lớn chẳng khác vườn
cõi trờiNay con đương lúc tuổi
thiếu niênNhan sắc tiều tụy như bông khô
Chỉ nên thọ vui chớ nên khổ
Suối chảy ao tắm như
cõi trờiNước thơm vi diệu tắm rửa thân
Các hoa đua nở bầy ong bu
Nay con cớ sao chẳng ưa vui
Nga nhạn
anh võ và hồng hạc
Mạng mạng câu na tiếng
vi diệuKhông khác
Hương sơn và
Tuyết sơnCó ai nghe thấy chẳng ưa thíc
Thắng điện thất bửu lưới chơn châu
Lưu ly nghiêm tịnh như
thiên cungTòa báu
trang nghiêm trùm y diệu
Linh vàng lưới báu vang tiếng hay
Các thứ
âm thanh rất
thù đặcĐường sá phố phường và đầu ngõ
Thể nữ số ngàn tấu
âm nhạcDường như
ngọc nữ vườn
hoan hỉSao con mê loạn chẳng thọ vui
Đồng tử thể nữ như
chư ThiênVì muốn con vui mà
tụ họpCha mẹ vì con khóc
rơi lệSầu lo
than thở khổ xiết bao.
Vương Tử Phước Diệm nói kệ thưa phụ vương:
Như đấng
công đức đầy đủ kia
Xem xét hữu vi sanh tử khổ
Nhàm lìa
phiền não muốn cầu thoát
Vứt bỏ tất cả những
dục lạcThấy các
chúng sanh vào lưới chết
Thường cầu
giải thoát xa
dục lạcSuy gẫm Bồ đề thù thắng nhất
Cúi mong
cha mẹ nghe con nói
Không ai làm ác đối với con
Con tự chẳng vui các
dục lạcTất cả
ân ái như oan thù
Thêm lớn
phiền não đọa
ác đạoNgười ngu
ưa thích thể nữ này
Thêm lớn
nghiệp ma bị
trói buộcXa lìa công đức thêm
bất thiệnLại khiến
đời sau đọa
ác đạoCác Thánh
quở trách ngũ dục nầy
Nay tôi sao lại thích gốc khổ
Các thể nữ này giả ngoại sắc
Chỉ là túi da đựng gân xương
Trong đầy máu thịt cứt đái dơ
Thây chết thúi hôi sao lại thích
Ca vũ âm nhạc kỹ thuật thảy
Như ảo như mộng gạt
ngu siKẻ ngu
phân biệt mất
chánh đạoCon há
tùy thuận tạo nghiệp ái
Vườn rừng bông trái đến
mùa đôngHéo khô vàng úa đều rơi rụng
Vô thường tan hư chẳng còn lâu
Thọ mạng vô định si
phóng dậtTâm như
đại hải chẳng
tri túcÂn ái thêm lớn cầu không nhàm
Thường bị
dục nhiễm tàn hại nhau
Con như
Tu Di gió chẳng động
Cha mẹ anh em và chị em
Vợ con bạn bè các
quyến thuộcNgôi vua bá quan và
thế lựcNếu đọa
ác đạo chẳng cứu được
Chúng ta ngày nay như giọt sương
Cũng như ánh chớp chẳng tạm dừng
Tâm ý
tán loạn không chỗ định
Suy thấy như vậy nên siêng tu
Hỡi ơi
tuổi trẻ chẳng còn lâu
Hỡi ôi
thọ mạng như thác chảy
Hỡi ôi
hữu vi như mây nổi
Hỡi ôi
tam giới cầu ngôi vua
Người trí đến dạy chớ
phóng dậtKhông có
Bồ Tát tham
thế gianNếu muốn
làm Phật cứu vớt người
Phụ vương
phóng dật chẳng
làm PhậtNếu theo
dục lạc làm ái nô
Họ
mất công đức không thiện lộ
Nếu ở thân này tham
sát sanhNhư chim sa lưới muốn cầu sống
Cảnh giới dường như
rắn độc dữ
Ngũ ấm khác gì giặc oán hại
Lòng người
chấp có chẳng
lợi íchNhư xóm
hoang vắng không nương được
Vườn rừng của cha như độc thọ
Nước cuốn
vô thường tất trôi chìm
Nay con làm sao vui ưa được
Con thấy
thế gian không
chánh hạnhNhư thời
kiếp tận bị lửa cháy
Chúng sanh trong đó chịu khổ lớn
Con vì
giải thoát chúng sanh khổPhải mau làm xong
đạo pháp thuyền
Chúng sanh say ngủ không
tự giácMang bịnh từ lâu con muốn trị
Vì nhổ tên độc cho được lành
Dắt khỏi nẻo tà về đường chánh
Trói chặt
tam giới không thoát được
Con nói pháp cho họ ra khỏi
Chúng sanh nghèo cùng không của pháp
Con ban pháp lành cho họ giàu
Những kẻ mê chìm trong
ác đạoCon sẽ dạy họ các
thiện đạoCon muốn xô trốc các ái thọ
Hành các
từ bi đốt đèn trí
Khiến thấy
tam giới là nhà lửa
Lại phát
từ bi nổi mây dầy
Các
Ba la mật khắp
che đậyLợi ích chúng sanh như ánh chớp
Đạo phẩm tổng trì dùng làm mưa
Mát mẻ hay tắt lửa
nhiệt nãoVì những lẽ ấy sanh cung vua
Con ở
hữu vi chẳng
vui thíchVì muốn
lợi ích các
chúng sanhCon sanh
trong đời cầu
Bồ đềVĩnh viễn chẳng ham các
dục lạcThưa
cha con ở trong oán thù
Người trí đâu có ưa đường ấy
Có mắt chẳng té bờ cao hiểm
Cầu
Bồ đề phải bỏ
phóng dậtTất cả
thế gian thuận
lục đạoNay con chỉ muốn đi ngược kia
Thưa cha lời con trọn chẳng hư
Cúi xin cha về bổn cung
Nguyện bỏ ngôi vua ở
thế gianTùy ai muốn gì
tha hồ lấy
Nếu hành
phóng dật tham ngôi vua
Ngàn ức ngôi vua con chẳng muốn
Nếu ở
nội cung không
đắc đạoChỉ nên ở chỗ vắng
vô úyNếu thích
ngũ dục không xong được
Con đến
núi rừng ở
tịch tịnhĐến ở chỗ ấy cầu
Bồ đềTam thế chư Phật ở
lan nhãChánh giác Bồ đề chẳng tại dục.
Phước Diệm Vương Tử nói kệ xong từ giã phụ vương dắt các thể nữ
đi kinh hành mà tâm chẳng an và chỉ an trụ ba thứ
oai nghi là hoặc đi hoặc đứng hoặc ngồi mà chẳng nắm ngủ, ở tại lầu cao từng thứ tám, giữa đêm thấy
chư Thiên Tịnh Cư đi trên
hư không tán thán công đức chư Phật và
công đức Pháp Tăng. Nghe
chư Thiên tán thán công đức Phật, Vương Tử Phước Diệm cả mình nổi ốc run rẩy, liền
chắp tay nói kệ
báo cáo chư Thiên:
Lành thay chư Thiên Tử
Thương lấy khổ
chúng tôiChớ có lòng mỏi mệt
Tôi muốn có lời hỏi
Chư Thiên đi
hư khôngTán thán công đức ai
Tôi
nghe lời khen ấy
Lòng tôi rất
vui mừng.
Chư Thiên Tịnh Cư nói kệ
báo cáo Vương Tử :
Đồng Tử há chẳng nghe
Có
Phật hiện xuất thếPhật hiệu Cát Lợi Ý
Quy y cho
mọi ngườiPhật biết tâm
chúng sanhPhước trí đều đầy đủ
Chư Thánh được
thiền địnhSố trăm ngàn do tha.
Vương Tử lại nói kệ thưa hỏi
chư Thiên:
Tôi chưa thấy Phật ấy
Ngài
cho biết tướng Phật
Nếu tôi được thấy nghe
Hỏi Phật
Bồ đề đạoThế nào độ
chúng sanhThế nào đời
vị laiTôn quí trong
chúng sanhXin vì tôi
giải thuyết.
Chư Thiên Tịnh Cư nói kệ
báo cáo Vương Tử :
Tóc của Phật nhuần láng
Màu xanh xoắn phía hữu
Đỉnh cao như núi Tuyết
Bạch hào như mặt nhựt
Thanh tịnh như
lưu lyDiệu sắc xoắn phía hữu
Tai mắt rất dài rộng
Màu như
hoa sen xanhMá vuông như
sư tửMôi đỏ như trái tần
Răng rất bằng và kín
Sạch trong như ngọc tuyết
Đủ số bốn mươi cái
Bốn nanh rất nhọn bén
Lưỡi rộng dài trùm mặt
Oai đức đại tự tạiVì các hàng
chúng sanhPhóng số ức
tia sángCùng khắp cõi
Đại ThiênKhô cạn các
ác đạoVô Thượng Tối
Tôn ThắngÂm thanh diệu chơn thiệt
Khiến người nghe
vui mừngThỏa mãn chúng sanh nguyện
Hơn cả châu
như ýChẳng khuyết giảm
công đứcTùy thuận các đạo phần
Trang nghiêm tràng
chánh phápÂm thanh trăm ngàn thứ
Diễn xướng không hư khuyết
Hơn tất cả
chư ThiênQuá
âm thanh Phạm ThiênNgười nghe sanh
vui mừngHơn chư
Khẩn Na LaCa Lăng Câu Sí La
Oan ương và hồng nhạn
Câu Na La phạm thanhHòa hiệp các
âm thanhÂm từ chẳng tạp loạn
Hay khiến nghĩa
hiển hiệnDiệu tịnh như
lưu lyHay khiến người trí ưa
Dạy khiến phát
đạo tâmTâm tịnh lòng hớn hở
Tùy thuận tha tâm tríHay
quyết nghi người hỏi
Đấng ấy là
Pháp VươngTự tại đại Thế Tôn
Có
pháp âm thù thắngCổ ngay vai tròn đầy
Từ bi dơ tay đẹp
An ủi các
chúng sanhThân Phật mầu chơn kim
Mỗi lông đều xoắn hữu
Lỗ rún sâu và kín
Âm tàng như mã vương
Bắp chuối suôn lộc vương
Dưới chưn
văn hoa sen
Luân ngàn bức đầy đủ
Xoay ngó như
tượng vươngBước đi như
sư tửToàn thân đều tương xứng
Dường như gậy
Đế ThíchHư không mưa hoa trời
Biến thành lộng che trên
Đi đứng thường theo che
Pháp vương sự
hi hữuHoặc
đắc lợi thất lợiHoặc được vui hay khổ
Hoặc được danh mất danh
Hoặc khen hoặc chê bai
Tất cả không
nhiễm trướcDường
hoa sen ở nước
Cũng như
sư tử vươngNhư Lai Đẳng Chánh GiácChúng sanh không ai sánh.
Vương Tử Phước Diệm nghe
chư Thiên Tịnh Cư ca ngợi công đức của
Phật Pháp Tăng rồi rất
vui mừng hớn hở chẳng thể tự xiết mà nghĩ rằng chư
Phật Thế Tôn có
đại chúng thành tựu như vậy, có
giác chứng diệu pháp như vậy, có
chúng thánh đệ tử như
vậy mà tôi chẳng được thấy.
Nay tôi gặp phải
sanh tử các ác
khổ não.
Sanh tử nầy không có nghĩa lợi. Các hàng
phàm phu chấp trước ngã kiến.
Tại gia có nhiều
lỗi lầm tai hoạn tham dục không chán. Người trí
quở trách phóng dật. Bị
vô minh hắc ám nó
che đậy. Các hành như vậy khó
xuyên thấu được.
Thức tâm như vậy rất khó
hàng phục.
Danh sắc như vậy rất sâu khó
giác ngộ.
Lục nhập như vậy không có
tự tại.
Ác xúc như vậy bị
quả báo thọ trì.
Ngu si như vậy nhiều lỗi hoạn.
Khát ái như vậy cột chặt chẳng bỏ. Các thủ như vậy rất khó bỏ rời. Các hữu như vậy không có
thánh đạo. Sanh như vậy rất khó
giải thoát. Lão như vậy
phá hoại thiếu niên. Bịnh như vậy làm tổn
giảm sức khỏe. Tủ như vậy không có nhuận trạch. Sanh như vậy có nhiều suy não.
Vãng lai như vậy không có
lợi ích.
Chánh giáo vi diệu của
Như Lai như vậy rất đáng
ưa thích. Sao lại vì ái nô để bị các
phiền não mê hoặc tâm mình, để bị các
ác giác quán
trược loạn bất tịnh, tâm thường
phóng dật, thường làm bè bạn với bọn
ngu si, chẳng khéo
tư duy lòng thường
nhiễm trước phiền não sanh tử, ưa
ác tri thức, luôn
cùng chung với các thứ ác như vậy, thường chẳng làm nên sự tịnh thiện
thế gian huống là có thể được
Vô thượng Bồ đề.
Nay tôi phải từ cửa lầu phía Đông này gieo thân mà đi, nếu từ cửa ngõ mà ra e rằng sẽ bị các
quyến thuộc chướng ngại.
Muốn đến bên Phật Cát Lợi Ý, Vương Tử Phước Diệm liền hướng về phía Phật mà gieo mình
đồng thời nghĩ rằng : Nếu
đức Như Lai ấy là bực Nhứt thiết
tri kiến thì tất cũng phải nghĩ biết tôi.
Bấy giờ
đức Phật Cát Lợi Ý
Như Lai Đẳng Chánh Giác liền duỗi tay hữu phóng
tia sáng lớn chiếu Vương Tử Phước Diệm, trong
tia sáng xuất hiện một
hoa sen lớn như bánh xe có trăm ngàn cánh phóng trăm ngàn
tia sáng đồng chiếu thân Vương Tử . Phước Diệm Vương Tử tự thấy mình ngồi trên
hoa sen ấy. Đã
ngồi yên xong, Vương Tử
chắp tay khom mình hướng về Phật Cát Lợi Ý mà xướng to ba lần:
Nam Mô Phật Đà Gia.
Phật Cát Lợi Ý nhiếp thâu
tia sáng, Vương Tử nương theo
tia sáng ấy đến trước
đức Phật gieo mình xuống đất như cây to đổ,
lạy Phật đủ một ngàn lạy rồi nói kệ
bạch Phật rằng:
Từ lâu mang
bịnh nặngNay tôi gặp
Y VươngỞ trong các nạn khổ
Thế Tôn Cứu vớt tôi
Xin Phật vì tôi nói
Thế nào ở trong pháp
Sẽ được phước lợi lớn
Mong
Như Lai nói rõ
Bạch
Thế Tôn trước đây
Giữa đêm
chư Thiên đến
Bảo tôi chớ
phóng dậtTôi nghe trời dạy rồi
Lo sợ nên đến đây
Nay hỏi
đức Thế TônThế nào chẳng
phóng dậtXin Phật thương dạy rõ
Nay tôi
lạc đường chánh
Phật làm
thương chủ cho
Nay tôi như
sanh manhPhật làm mắt cho tôi
Nay tôi mắt gộp hiểm
Xin Phật
cứu tế độ
Ngưỡng mong
đại từ biKhiến tôi sanh
chánh tínNhư người bị ngặt nghèo
Xin Phật mau chữa trị
Nay tôi như người nghèo
Xin Phật thương
nhiếp thọNay tôi bị
trói buộcXin Phật thương
mở tróiLòng tôi
nghi hoặc nhiều
Xin
giải quyết lưới si
Dạy tôi chỗ
tu hànhLàm sao được
Bồ đềNay tôi chìm biển lớn
Xin Phật thương
tế độTôi ở trong tối dầy
Xin Phật thắp đuốc pháp
Thân tôi có nhọt lớn
Xin chữa cho mau lành
Thân tôi bị tên độc
Xin Phật nhổ tên cho
Thường đọa các
ác đạoXin Phật thương
cứu tếCác người có
chấp trướcBỏ tà về đạo chánh
Tôi chìm sông lo buồn
Xin đưa đến bờ kia
Được ở
bát chánh đạoMạng sống tôi ngắn ngủi
Cầu thiện nhiều
chướng ngạiXin từ nay về sau
Được sanh mạng
chơn nhưNay thân tôi nhàn tịnh
Đã rời khỏi các nạn
Làm phước tất được báo
Xin vì tôi
quyết nghiThế Tôn vì tôi nói
Bồ tát chẳng
phóng dậtMà hướng
vô thượng đạoVị lai chứng
Bồ đềHay mở thoát các cõi
Tế độ các
chúng sanhGiải thoát các
sanh tử.
Biết tâm của Vương Tử Phước Diệm rồi, Đức Cát Lợi Ý
Như Lai nói rộng về
Bồ tát hạnh.
Vương Tử Phước Diệm
nghe pháp này liền được
đà la ni nên
giải thoát, cũng được
ngũ thần thông, liền bay lên
hư không biến hóa các thứ hoa rải trên
đức Phật.
Rải hoa xong, Vương Tử Phước Diệm từ
hư không đáp xuống nói kệ
ca ngợi đức Phật Cát Lợi Ý:
Đảnh lễ đấng
kim sắcMặt sáng như trăng tròn
Kính lễ đấng
vô tỉLy cấu tam giới tônTóc sạch sáng nhuần bóng
Đỉnh cao như
Tu DiNgười xem không biết chán
Lòng họ sanh
vui mừngChặng mày tướng
bạch hàoThanh tịnh đẹp
chói sángMắt như
hoa sen xanhVi diệu rất
thù đặcTâm từ bi thương xót
Nhìn xem các
thế gianChúng sanh mừng được gặp
Như trẻ thơ mến mẹ
Lưỡi
Như Lai dài rộng
Mềm mỏng như đồng đỏ
Le ra
trùm khắp mặt
Thuyết pháp dạy
đại chúngRăng trắng như ngọc tuyết
Cứng chắc như
kim cươngBằng kín đủ bốn mươi
Lúc
vui vẻ mỉm cườiGiáo hóa vô lượng chúng
Giải thoát chứng
Bồ đềKính lễ vi diệu thanh
Kính lễ lời mỹ thiệt
Thân Phật đời không sánh
Phóng quang chiếu các cõi
Phạm Thiên và Hộ Thế
Ánh sáng đều chẳng hiện
Vế bắp suôn lộc vương
Bước đi như
tượng vươngCũng lại như
sư tửĐại địa đều
chấn độngThế Tôn đủ tướng tốt
Da thứa nhuần đẹp mịn
Thân như núi tử kim
Oai quang không ai sánh
Khổ hạnh vô số kiếp
Ưa
bố thí không mỏi
Tâm từ nhìn
chúng sanhKính lễ đại bi phụ
Phật thường ưa thí giới
Bền vững nhẫn
tinh tấnThiền định và
Bát NhãTổng trì trí
vô tỉLúc
Thế Tôn thuyết phápHàng phục các
ngoại đạoỞ chúng như
sư tửVô úy đại tự tạiY Vương trừ
tam độcTuyên thuyết thanh tịnh phápNgười nghe đều
hoan hỉNên nay tôi
đảnh lễThân khẩu ý thanh tịnhKhông
nhiễm trước tam giớiNhư
hoa sen ở nước
Thơm sạch luôn chiếu sáng
Tiếng Phật như
Phạm ThiênNhư tiếng chim ca lăng
Qua khỏi bờ
tam giớiVì thế tôi
kính lễPhật xem các
thế gianNhư ảo cũng như mộng
Lại như nhà diễn trò
Nói các
pháp vô ngãKhông
chúng sanh thọ giảTất cả
vô sở hữuCũng như trăng trong nước
Không tịch không chỗ sanh
Biết
thế gian vậy rồi
Vì họ dùng
phương tiệnTrăm ngàn các
pháp mônTừ bi nhiếp dạy người
Chúng sanh nhiều họa hoạn
Các độc thưòng hẩy hừng
Quan sát nhiệt não rồi
Như
Y Vương điều trịThường đi nơi
thế gianCứu vớt
vô số chúng
Khổ sanh lão
bệnh tửÁi ly oán tắng hội
Ưu bi các
khổ nãoThiêu đốt không xen hở
Thấy đời
khổ não rồi
Từ bi hay
độ thoátThế giới như xe lăn
Trời người và
súc sanhTrong
địa ngục ngạ quỷMê lầm không
Đạo SưThế Tôn vì năm loài
Thị hiện đấng
Tôn ThắngQuá khứ có chư Phật
Pháp Vương rời
thế gianCũng nói
thánh đạo nầy
Như Phật nay hiện nói
Thanh tịnh không nhơ đục
Hơn
trời Đại Phạm Vương
Cũng hơn
Càn Thát BàVà cùng các
Thiên nữCác
âm thanh như vậy
Thanh âm Phật
tối thắngVì
thế gian giải thuyết
Trí chơn thiệt nhuận ích
Nói các thứ
phương tiệnĐầy đủ các
công đứcTrăm ngàn
na do thaTam thừa chứng
Niết bànNếu ai
cúng dường họ
Được báo vui thắng thượng
Vô lượng các Trời Người
Sẽ được đạo chánh chơn
Hoặc được làm nhơn Vương
Trưởng giả đại phú thảy
Hoặc lãnh một
thiên hạHai ba bốn
thiên hạChuyển Luân Thánh Đế Vương
Dạy nhơn dân
thập thiệnBẩy báu hiện đầy đủ
Đều do
cúng dường PhậtHoặc làm
Thích Phạm Vương
Làm Tứ Thiên
Thiên VươngLàm
Đâu Suất Hóa Lạc
Làm Tha Hóa
Dạ MaĐều do
cúng dường PhậtĐời sau làm
Chánh GiácCúng dường Phật như vậy
Hoặc thấy hoặc nghe tiếng
Tất cả đều được lợi
Trừ
chúng sanh nhiều khổ
Được
chúng pháp cam lồTối
diệu không già bịnh
Thế Tôn biết
chánh đạoKhéo nói
pháp chánh đạo
Dứt được các
ác đạoKhiến ở
vô úy đạo
Vô cấu đại thánh đạo
Hay làm chỗ người nương
Nếu ai cầu
phước đứcNên trồng ở bên Phật
Do vì
nhơn duyên nầy
Sẽ được tạng
vô tậnSố nhiều
câu chi kiếp
Phước ấy chẳng hết được
Nhẫn đến chưa
thành PhậtSẽ được
thanh tịnh độ
Vi diệu như Tha Hóa
Được rồi rất
vui mừngTrong nước
thanh tịnh ấy
Có bao nhiêu
chúng sanhThân khẩu ý thanh tịnhPhước nầy do
cúng PhậtNếu các
chúng sanh ấy
Cầu Trời và
Niết bànVà cầu vui trong Người
Được phước báu
vô lượngCông đức chẳng hết được
Nhẫn đến được
thành PhậtLại ở trong trăm cõi
Vô lượng trăm ngàn chúng
Nên tuyên nói
Phật đứcCho
mọi người kính ngưỡng
Như Lai trừ
nhiệt nãoLàm cho chúng
giải thoátTừ bi thấy
hoan hỉCác căn tịch
thanh tịnhĐấng
tối thắng trong người
Khối
vô lượng công đứcChỗ
chúng sanh quy yVì thế tôi
đảnh lễTôi đã được
ngũ thôngHay bay lên
hư khôngNghe Phật
diệu âm thanh
Vị lai nếu
làm PhậtVì chúng tuyên
diệu phápĐộ thoát vô lượng chúng
Tôi khen khối
công đứcPhước
vô cấu thanh tịnhTrời Người Rồng
Tu LaDạ Xoa Càn Thát BàCác tạp loại
chúng sanhĐời sau nguyện
thành Phật.
Bấy giờ Diệm Ý
Đại Vương sau đêm ấy nghe tiếng khóc của các
đồng tử liền vội chạy đến thành Thắng Hỉ Lạc hỏi các
đồng tử thể nữ tại sao kêu khóc.
Mọi người tâu rằng Vương Tử Phước Diệm trong đêm rồi bỗng mất tích.
Đại Vương nghe tâu té xỉu xuống đất, giây lát đứng lên khóc than
thê thảm đi vòng quanh thành trăm ngàn vòng.
Thiên thần hộ thành bảo vua Diệm Ý rằng: Cách đây về phương Đông có
Phật hiệu Cát Lợi Ý, Vương Tử Phước Diệm hiện ở tại đó
đảnh lễ cúng dường.
Vua Diệm Ý nghe
Thiên thần báo cáo xong liền đem các
đồng tử thể nữ và bộ tùng tám vạn bốn ngàn
câu chi và trăm ngàn
na do tha đại chúng đi về phương Đông đến chỗ ngụ của Phật Cát Lợi Ý
Như Lai Chánh Đẳng Chánh Giác. Đến rồi vua
đảnh lễ chưn Phật ở qua một bên nói kệ
ca tụng đức Phật:
Kính lễ biển
công đức trí huệĐấng
đại trượng phu không ai bằng
Hơn hết các cõi không ai sánh
Thiên Vương Thích Phạm đều
cúng dườngĐấng tối thượng đặc thù trong chúng
Nhìn
sắc tướng Phật không chán đủ
Thân ba mươi hai tướng
trang nghiêmNhư tòa
Tu Di bửu
thanh tịnhThân Phật
vi diệu màu tử kim
Người thấy không nhàm nên tôi lạy
Vô lượng trăm ngàn ức
số kiếpNhư Lai khổ hạnh không nhàm mỏi
Vô lượng số kiếp cúng dường PhậtTrăm ngàn
câu chi đếm không hết
Thuở xưa
bố thí khó nghĩ lường
Thế nên
sắc thân rất
nghiêm tịnhBố thí trì giới thiền định huệ
Nhẫn nhục tinh tấn thiện
phương tiệnSắc thân của Phật rất
thanh tịnhSáng hơn mặt nhựt nguyệt
ma niThích Phạm quang minh ẩn chẳng hiện
Phật hiệu diện sắc vì
thế gianHoặc hiện ở tại
Đâu Suất ThiênHoặc lại
thị hiện muốn hạ sanh
Hoặc hiện
thanh tịnh bạch tượng vương
Trong mộng vào thai hông hữu mẹ
Thân
Phật hiện ở như
hư khôngNhư bóng trăng như
mộng ảo hóa
Thân Phật
ứng hiện cũng như vậy
Và lại
thị hiện thuở sơ sanh
Hoặc đi bảy bước thị
trượng phuXướng to Trời Người ta trên hết
Ta
cứu thoát được khổ
chúng sanhỞ trong các
pháp không nghi hoặcVì chúng
thị hiện mới học sách
Thành tựu thiền định ở
tịch tịnhThị hiện ở trong chúng thể nữ
Rời bỏ
cha mẹ và
vợ conQuyến thuộc tôn thân
luyến mộ khóc
Bỏ nhà ở rừng thường độc bộ
Câu chi chư Thiên luôn vây quanh
Luôn luôn
tán thán không mỏi chán
Từ lâu hành phục bốn thứ ma
Cõi này
thị hiện mới hành phục
Từ lâu đã chuyển
tịnh pháp luân
Nay vì
từ bi thị sơ chuyển
Xem người
thế gian họ chấp thường
Ở giữa chúng xướng ta
Niết bànThấy người
thế gian thích
sanh tửThế Tôn dạy họ
pháp tịch diệt
Phước trí phương tiện không tỉ dụ
Thân
phóng quang minh chiếu nhiều cõi
Bồ Tát các phương tìm đến Phật
Đảnh lễ Thế Tôn bất tư nghì
Pháp Vương vì nói pháp
vi diệuSanh lòng
hoan hỉ chúng
thanh tịnhVì
chúng hiện thân đồng
thế gianThân Phật không lai cũng không khứ
Như Lai trụ
pháp không ảo hóaNên tôi
đảnh lễ Đại Trượng PhuLành thay Thế Tôn nói đạo mầu
Vì người hiển bầy đường
chánh giácVì tôi chỉ dạy
thắng pháp môn
Vì thế nay tôi
chứng pháp ấy
Thế tôn vì tôi mà
thị hiệnTôi chứng đều vì
chúng sanh nói
Phật trí vô não tối
vô thượngNay tôi khen Phật các
công đứcNguyện cùng
thế gian các
chúng sanhMau chứng
tịch diệt đạo
vô thượng.
Bấy giờ đức Cát Lợi Ý
Như Lai biết lòng
thâm tín của vua Diệm Ý rồi, Phật theo chỗ đáng dạy mà
thuyết pháp cho vua được chẳng
thối chuyển đạo
Vô thượng Bồ đề.
Vương Tử Phước Diệm bạnh Phật Cát Lợi Ý rằng: Nay tôi muốn thỉnh
đức Phật vào trong thành của tôi, mong
đức Phật thương xót nhận cho.
Vì
xót thương nên
đức Phật Cát Lợi Ý yên lặng thọ thỉnh.
Biết
đức Phật đã nhận lời, Vương Tử Phước Diệm tâu cùng Vương Phụ Vương Mẫu và
quyến thuộc rằng: Nay tôi đem thành Thắng Hỉ Lạc và đồ
trang nghiêm đều phụng cúng cả cho Phật và
Tỳ Kheo Tăng trọn không
hối tiếc. Mong
cha mẹ và
quyến thuộc sanh lòng
vui mừng.
Vua cha và
quyến thuộc đồng thanh xướng rằng:
Lành thay,
lành thay chúng tôi đều
tùy hỉ.
Vương Tử Phước Diệm về
trang nghiêm thêm đẹp thành Thắng Hỉ Lạc rồi dâng cúng cho Phật và
Tỳ Kheo Tăng. Mỗi ngày Vương Tử sắm năm trăm
thức ăn uống dâng Phật và Tăng. Vương Tử lại vì
chư tăng mà tạo
Tăng Già Lam, đều
trang nghiêm với
bảy báu, trong mỗi phòng trải năm ngàn lớp nệm gấm lụa nhiều mầu, lại may sắm y mới sạch cho chư
Tỳ Kheo tùy
sở thích, lại
kiến tạo chỗ
kinh hành đều
trang nghiêm với các thứ báu , trên giăng lưới báu, hai bên trồng
các loại cây bông trái thơm đẹp.
Cúng dường Phật Tăng như vậy
trải qua ba ức
câu chi năm, Vương Tử Phước Diệm chưa bao giớ ngủ nghỉ, chẳng tiếc
thân mạng chỉ lo việc
cúng dường, không lòng
tham dục, không lòng sân hại, không thích ngôi vua, chẳng luận chỗ nào đều có thể
vứt bỏ thân mạng huống là những vật khác. Lại ở nơi pháp của
Như Lai tuyên nói đều
thọ trì cả không hề quên mất chưa từng hỏi lại Phật dầu là một câu. Trong
thời gian ba ức
câu chi năm ấy, Vương Tử cũng chẳng tắm gội, chẳng
xoa dầu, chẳng rửa chưn, chẳng ngồi chẳng nằm chỉ trừ lúc ăn, lúc đại
tiểu tiện, không hề có ý tưóng mỏi mệt. Lúc đức Cát Lợi Ý
Như Lai nhập Niết bàn, Vương Tử lấy gỗ xích
chiên đàn chất đống
trà tỳ thân xác
Như Lai, rồi tại nơi
trà tỳ ấy dùng các thứ
cúng dường thượng diệu để
cúng dường Xá Lợi,
mọi nơi trong
Diêm Phù Đề cũng
thiết lập cúng dường Xá Lợi như vậy, lại tạo riêng chín mươi chín
câu chi tháp
bảy báu, trên giăng màn lưới chơn châu tạp bửu, mỗi tháp có năm trăm lọng
bảy báu, trăm ngàn thứ
âm nhạc, quanh tháp trồng những loại cây hoa đẹp, trưóc mỗi tháp thắp trăm ngàn
ngọn đèn đựng ngàn hộc dầu, lại thường dâng cúng các thứ hương các thứ hoa.
Sau khi
cúng dường như vậy
trải qua nhiều
câu chi năm rồi, Vương Tử Phước Diệm
xuất gia. Sau khi đã
xuất gia chỉ chứa ba y thường đi
khất thực thích
hạnh đầu đà ngồi luôn chẳng nằm, chẳng hề ngủ nghỉ, chẳng đòi cầu nơi người, thí xả tất cả chẳng mong báo, thường
thuyết pháp cho
mọi người, như vậy
trải qua bốn
câu chi năm, nhẫn đến chẳng
thọ lãnh một lời hay
khen tặng huống là
thọ lãnh vật
lợi dưỡng của người. Nếu lúc
nghe pháp không hề có ý tướng mỏi nhọc. Thường được
chư Thiên đến hầu cúng.
Trong nước ấy, Vương Phụ Vương Mẫu, các đại thần thể nữ nhơn dân và các
quyến thuộc đều theo Vương Tử học
xuất gia hành đạo.
Bấy giờ
chư Thiên Tịnh Cư thấy sự việc như vậy nghĩ rằng: Nay trong nước ấy tất cả nhơn dân đều học theo Vương Tử Phước Diệm
xuất hành gia đạo, trọn cả nước ấy đều là Tam bửu cả, nay
chúng ta nên làm
đàn việt cúng dường họ để
lợi ích thế gian.
Sau khi đức Cát Lợi Ý
Như Lai nhập Niết bàn,
chánh pháp trụ thế sáu vạn bốn ngàn
câu chi năm đều do sức nhiệm trì của Vương Tử Phước Diệm
Tỳ Kheo.
Từ
thuở ấy về sau, Phước Diệm
Tỳ Kheo thường
cúng dường như vậy,
thứ đệ cúng dường chín mươi bốn
câu chi chư Phật.
Nầy
Hộ Quốc !
Thuở ấy, vua Diệm Ý chính là đức
Vô Lượng Thọ Như Lai hiện nay, Vương Tử Phước Diệm chính là thân ta
Thích Ca Mâu Ni Như Lai,
Thiên thần thủ hộ thành tức là đức
A Súc Như Lai hiện nay.
Nầy
Hộ Quốc ! Do cơ ấy nên chư
Bồ Tát muốn được Vô thưọng
Bồ đề phải nên học theo Vương Tử Phước Diệm mà
thâm tâm chí thành tu tập các
công hạnh, rời bỏ tất cả lòng thương ghét.
Thuở trước do thường siêng
tu khổ hạnh như vậy nên ta được thành Vô thưọng
Bồ đề.
Đời
vị lai sau này, có các
Tỳ Kheo ái trọng
danh lợi tham luyến quyến thuộc, nơi các pháp lành
tự nhiên tổn giảm, thường bị
oán tặc ngã mạn nó làm
tổn hại, thật rất đáng thương. Vì
tham lợi mà họ xa rời
chánh pháp, luống
xuất gia làm ô uế hạnh
Sa Môn, chỉ có miệng nói tôi là
Bồ Tát mà
nội tâm thì thuần là
siểm khúc,
thân tâm hôn trược, chìm trong bùn
phiền não, chỉ có
hình tướng mà trái
chánh đạo, bỏ chỗ mình đã
thệ nguyện tham trước y phục ẩm thực phòng xá
ngọa cụ thuốc men không có lòng
hổ thẹn, chẳng biết
sỉ nhục, không có
oai nghi, rời xa
cảnh giới Phật. Đây là những
ác tri thức cầu danh tham lợi chẳng nên thân cận”.
Đức Thế Tôn muốn tuyên lại nghĩa này mà nói kệ :
“Nhiều làm các
phóng dậtXa rời chỗ
thập lựcLòng luôn
tham lợi dưỡng
Và các hàng
quyến thuộcVứt bỏ Phật
Bồ đềNgàn vạn thứ
công đứcDối
thánh cầu danh lợiTánh ác không
hổ thẹnGian siểm không tu sỉ
Họ chuyên vì lợi danh
Mà vào trong
Phật phápTùy thuận các
phiền nãoMau chóng đọa
ác đạoMiệng nói ta
đại đứcHơn ở
A lan nhãLòng họ nhớ
tụ lạcChúng ấy vì
tham luyếnNên tâm nhiều
giác quánChúng ấy xa
giải thoátNhư trời xa mặt đất
Người tu phải xa họ
Như sợ
rắn độc dữ
Họ chẳng ưa
Phật phápChẳng ưa
công đức Tăng
Vứt bỏ lìa đạo lành
Thường đi nơi đường tà
Mất cả
vô lượng thiện
Bị các cõi
che đậyNghe ta thuở xưa làm
Tâm chơn thiệt
thành tínPhải học theo hạnh ta
Nhiều
câu chi kiếp số
Pháp như vậy khó được
Phải
phát tâm đại nhẫn
Chỗ được ta nói ra
Phải siêng gắng phục hành
Nếu muốn đưộc
thành PhậtTrong
Đại thừa diệu thắng
Phải nhớ hạnh Vương Tử
Các
công đức vô lượngSuy nghĩ chơn thiệt rồi
Phải an trụ trong ấy
Đạo
Bồ đề như vậy
Sẽ thấy như Phật nói
Gẫm kỹ các
công đứcChỗ chúng tánh Thánh nhơn
Phải làm đúng như lời
Nếu bỏ
giáo pháp ấy
Thì mất vị
công đứcSẽ sanh trong
ác đạoNgu si không có lợi
Sanh
ác đạo sẽ hối
Khuyên người tu
núi rừngCẩn thận chớ tự khen
Cũng chớ chê bai người
Phải thường tự
chê tráchXưa trái ức chư Phật
Do vì tâm
ngã mạnChớ tiếc
thân mạng mình
Chỗ
ân ái đều bỏ
Như Phật nói kinh này
Sanh lòng kính
chánh phápNếu làm đúng
như phápĐược
Bồ đề chẳng khó
Thừa này của Phật nói
Nghe rồi chớ
sanh nghiVì thế trong
Phật phápPhải làm như Phật dạy
Siêng năng bỏ
thân mạngNhư lời dạy chớ trái
Nếu chẳng tin pháp này
Về sau hối
vô ích.
Nầy
Hộ Quốc ! Nếu có
Bồ Tát thường hành năm
Ba la mật không thôi nghỉ, nếu có
Bồ Tát ở nơi kinh này có thể làm đúng pháp có thể an trụ đúng pháp, cũng tự xướng tôi có thể làm có thể an trụ đúng pháp này, muốn đem
công đức tu năm
Ba la mật trước
so sánh công đức này thì chẳng bằng một phần trăm, chẳng bằng một phần trăm ngàn, chẳng bằng một phần trăm ngàn
câu chi, chẳng bằng một phần toán số
thí dụ,
cho đến chẳng bằng một phần ưu
ba ni sa đà”.
Lúc
đức Phật nói kinh này, có ba mươi
na do tha thiên nhơn
A Tu La v.v… chưa từng
phát tâm Vô thượng Bồ đề, đều
phát tâm và đều được chẳng
thối chuyển. Lại có bảy ngàn
Tỳ Kheo lậu tận tâm
được giải thoát.
Hộ Quốc Bồ Tát bạch rằng: “Bạch
đức Thế Tôn ! Pháp này tên là gì,
chúng tôi phụng trì thế nào ?”.
Đức Phật phán : “Này
thiện nam tử ! Pháp này vốn tên là
Bất không thệ
thanh tịnh hạnh, nên
thọ trì như vậy. Cũng tên là Thiện
trượng phu du hí
Bồ Tát hạnh quyết địng
tì ni, nên
thọ trì như vậy. Cũng lại có tên là Chơn thiệt nghĩa
cụ túc, nên
thọ trì như vậy. Cũng tên là Phước Diệm
Bồ Tát Đại Sĩ vãng tích bổn hạnh, nên
thọ trì như vậy”.
Đức Phật nói kinh này rồi,
Trưởng Lão Hộ Quốc Bồ Tát và
chư Thiên Nhơn
A Tu La Càn Thát Bà v.v…,
nghe lời Phật dạy
vui mừng phụng hành.
PHÁP HỘI HỘ QUỐC BỒ TÁTTHỨ MƯỜI TÁM
HẾT