KINH ĐẠI BẢO TÍCH
Việt dịch: Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh
Xuất bản: Ban Văn Hóa Thành Hội TP. Hồ Chí Minh PL 2543 - DL 1999
XVI
PHÁP HỘI
BỒ TÁT KIẾN THIỆT
THỨ MƯỜI SÁU
Hán Dịch: Cao Tế, Pháp Sư Nan Liên Đề Gia Xá
Việt Dịch: Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh
Phẩm Chư Phạm Thiên Thọ Ký
Thứ Mười Chín
Bấy giờ có chín ngàn vạn
trời Phạm Chúng thấy
A Tu La nhẫn đến
trời Tha Hóa Tự Tại cúng dường Phật được
thọ ký, họ đều
vui mừng hớn hở
vừa lòng. Họ ở nơi thiền
thế đế lấy hỉ duyệt làm sự ăn ở trong
Phật pháp cũng được
trí huệ sáng, vì họ đã trồng
thiện căn gần gũi
cúng dường chư Phật tin sâu
thanh tịnh. Ở nơi pháp
thậm thâm họ được
pháp nhẫn. Chư
Phạm Chúng Thiên ấy biết các pháp
vô tác phi
vô tác, phi sanh phi
bất sanh,
phi hữu phi bất hữu, phi khởi phi bất khởi,
phi diệt phi
bất diệt,
phi y phi bất y, phi thanh phi trược, phi tắng phi ái, phi hiền phi ngu, phi tri phi bất tri, phi kiến phi bất kiến, phi thọ phi bất thọ, phi
trắc ẩn phi bất
trắc ẩn, phi
vô phi phi vô, phi vật phi phi vật, phi
khả đắc phi
bất khả đắc, phi khứ
phi lai, phi thú phi bất thú,
phi không phi
bất không, phi tướng phi bất tướng, phi nguyện phi bất nguyện.
Chư
Phạm Thiên ấy đối với tất cả pháp lòng
không chấp trước, cũng không chỗ trụ. Ở trong phi dụng họ chẳng
ý tưởng phi dụng, ở trong phi bất dụng cũng chẳng
ý tưởng phi bất dụng. Ở trong
ngôn ngữ họ chẳng
ý tưởng ngôn ngữ, ở trong phi
ngôn ngữ cũng chẳng
ý tưởng phi
ngôn ngữ. Ở trong
hữu tác họ không
ý tưởng hữu tác, ở trong
vô tác cũng không
ý tưởng vô tác. Ở nơi
phàm phu họ không
ý tưởng phàm phu, ở trong
phi phàm phu cũng không
ý tưởng phi phàm phu. Ở nơi pháp
phàm phu họ không ý tưỏng pháp
phàm phu, ở nơi pháp
phi phàm phu cũng không
ý tưởng pháp
phi phàm phu. Ở nơi
Thanh Văn họ không
ý tưởng Thanh Văn, ở nơi phi
Thanh Văn cũng không
ý tưởng phi
Thanh Văn. Ở nơi pháp
Thanh Văn họ không
ý tưởng pháp
Thanh Văn, ở nơi pháp phi
Thanh Văn cũng không
ý tưởng pháp phi
Thanh Văn. Ở nơi
Duyên Giác họ không
ý tưởng Duyên Giác, ở nơi phi
Duyên Giác cũng không
ý tưởng phi
Duyên Giác. Ở nơi
pháp Duyên Giác họ không
ý tưởng pháp Duyên Giác, ở nơi pháp phi
Duyên Giác cũng không
ý tưởng pháp phi
Duyên Giác. Ở nơi
Bồ Tát họ không
ý tưởng Bồ Tát. Ở nơi
phi Bồ Tát cũng không
ý tưởng phi Bồ Tát. Ở nơi pháp
Bồ Tát họ không
ý tưởng pháp
Bồ Tát, ở nơi pháp
phi Bồ Tát họ không
ý tưởng pháp
phi Bồ Tát. Ở nơi Phật họ không
ý tưởng Phật, ở nơi phi Phật cũng không
ý tưởng phi Phật. Ở nơi pháp Phật họ không
ý tưởng pháp Phật, ở nơi
phi pháp Phật cũng không
ý tưởng phi pháp Phật. Ở nơi
Niết bàn, họ chẳng
ý tưởng Niết bàn, ở nơi phi
Niết bàn cũng không
ý tưởng phi
Niết bàn. Ở nơi pháp
Niết bàn họ không
ý tưởng pháp
Niết bàn, ở nơi pháp phi
Niết bàn cũng không
ý tưởng pháp phi
Niết bàn. Ở nơi
sanh tử họ không
ý tưởng sanh tử, ở nơi phi
sanh tử cũng không
ý tưởng phi
sanh tử. Chư
Phạm Chúng Thiên ấy đối với tất cả thảy đều lìa
phân biệt,
tâm định thanh tịnh . Họ đã được
tâm thanh tịnh nên dùng
pháp tịch diệt nói
kệ tán thán đức Phật :
«
Đại Thánh trí
tịch tĩnh rất sâu
Tu hành tịch diệt đến
bỉ ngạnDiễn nói
tịch diệt độ
chúng sanhCũng tự
thường hành pháp tịch diệt
Bồ dề
tịch diệt khéo
thanh tịnhPháp nầy là
cảnh giới Như LaiMau được
tịch diệt thắng
cam lộDo đó nay được hết
sanh tửHằng nói đạo
tịch diệt vi diệuLà chổ sở hành của người trí
Đường
bát chánh diệt
phiền não trượcCứu vớt tất cả các
quần sanhKhéo tu
tịch diệt chúng
Bồ đềLà chổ sở hành của Phật trước
Pháp ấy hay đến thành
an ổnChỗ chứng biết của Phật
quá khứLà pháp
tu học của
Như LaiPhật giáo hóa
thế gian như vậy
Nếu người hay
hành pháp hữu họcChứng được
vô học thắng
Bồ đềNhứt tâm xu hướng đạo
tịch diệtCác căn
tịch tĩnh lâu
tu tậpSẽ được
làm Phật Thế Gian GiảiSức
na la diên độ
quần sanhNếu biết
pháp tịch diệt
cam lộHay hết tất cả tướng
sanh tửĐây là chơn thiệt con
Như LaiTịch diệt hay trừ khổ
thế gianChúng ấy chưng bày
cúng dường PhậtThắng thượng
hi hữu rất khác lạ
Nói
pháp tịch hết
phiền nãoNơi những
vô tướng tối
đệ nhứtThế gian tịch diệt lìa các tướng
Nghĩa là
tịch diệt tức
Niết bànChúng sanh luân chuyễn thọ những khổ
Vì lìa
tịch diệt thủ tướng vậy
Các pháp của Phật
bất tư nghịTức là
Bồ đề nhứt thiết tríQua khỏi sình lầy đến bờ kia
Nên Phật trọn hẳn không nghi lự
Nếu người lìa ấm
được giải thoátNơi Phật
đại thừa chẳng nguyện ưa
Muốn cầu
Bồ đề nghĩ
diệt độNơi
năm ấm ấy sanh bố úy
Tâm tịnh
ly dục cầu
Niết bànChúng ấy chúng
giản trạch như vậy
Nơi pháp
thủ tướng cảnh
phàm phuĐó là lời dạy của
Như LaiNếu thủ
tịch diệt tức bị trói
Do đó chẳng được
Nhứt thiết tríNếu người ở nơi tướng
năm ấmChẳng sanh lòng giữ cầm
thủ trướcHọ hay
lợi ích pháp
Thích CaĐây gọi hạnh hỉ lạc
vô tướngHay được chổ
vô danh an ổnĐến được
Bồ đề cảnh giới Phật
Hàng ma tranh luận diệt phiền nảo
Mau được
thành tựu Nhứt thiết tríChúng tôi tán thán Vô Thượng SĩChỗ chứng
tịch diệt các
công đứcChỉ Phật
đại trí hay biết rõ
Hồi thí chúng sanh nguyện thành Phật”.
Lúc ấy chủ
thế giới Ta Bà Đại Phạm thiên Vương biết chư
Phạm Thiên tán thán Phật rồi, đối trước Phật đứng thẳng dùng chơn thiệt
công đức nói kệ khen ngợi
đức Phật:
“Pháp Vương đã biết tất cả pháp
Chẳng thiệt
hư dối như không quyền
Cũng như thu vân và chớp nháng
Thế nên
Đại Thánh lìa thủ tâm
Cũng như trong mộng người quá đói
Ăn món
cam lộ trăm vị ngon
Người mộng đói ăn đều chẳng thiệt
Như Lai thấy pháp cũng như vậy
Lại như trong mộng người quá khát
Được uống nước mát lạnh
trong sạchMộng khát uốn nước đều
hư vọngPhật thấy các pháp cũng như vậy
Không tác không thọ không
chúng sanhKhông có
tác nghiệp và được báo
Cũng không được người thọ
quả báoThế Tôn nơi đây không nghi lự
Ví như lời hay được người mến
Nhưng
ngôn ngữ ấy vô khả thủ
Cũng không người nói và người nghe
Đại Thánh biết rõ đều chẳng thiệt
Như nghe tiếng hay đờn
không hầuTiếng ấy cũng
không tánh chơn thiệt
Thế Tôn thấy các ấm như vậy
Biết ấm
không tánh bất khả đắcDường ngọc
ma ni chất tự sạch
Cột nó trên áo theo màu đổi
Các
pháp tự thể vốn
thanh tịnhHư vọng phân biệt thêm
điên đảoVí như áo trắng sạch không dơ
Tùy thọ màu nhuộm nhiều
biến đổiCác pháp cũng đều tánh tự sạch
Tùy chỗ
phân biệt mà
ô nhiễmDường như có người nghe tiếng ốc
Tìm tiếng ốc ấy từ đâu đến
Tiếng ấy chẳng tự chẳng phải tha
Đại Tiên thấy pháp cũng như vậy
Như người
nghĩ tưởng món
ăn ngonMón ấy các duyên hiệp lại thành
Món ăn thảy đều không
tự tánhNhư Lai thấy pháp đều như vậy
Vì như đất đá xây làm thành
Suy thể của thành không
tự tánhCác duyên như vậy thảy đều không
Pháp Vương thấy pháp cũng như vậy
Ví như có người đánh trống lớn
Dầu khiến người nghe lòng mừng rỡ
Tiếng trống các duyên thảy đều không
Đại Thánh thấy các pháp cũng như vậy
Ví như có người lúc đánh trống
Tiếng trống chẳng từ
mười phương đến
Tiếng dứt cũng chẳng đến
mười phươngThế Tôn thấy pháp đều như vậy
Người ấy như vậy đánh trống rồi
Trống ấy chẳng sanh lòng yêu ghét
Cũng chẳng
phân biệt tánh các duyên
Phật thấy các pháp đều như vậy
Lại như người ấy đánh trống hay
Tiếng chẳng có ý khiến người mừng
Và các duyên kia cũng đều vậỳ
Đạo Sư thấy pháp đều như vậy
Như lúc người đánh trống hay kia
Trống ấy chẳng sanh tưởng khổ vui
Cũng chẳng
quan sát tánh các duyên
Như Lai thấy pháp đều như vậy
Dường như có người đánh trống hay
Tiếng chẳng tức duyên chẳng ly duyên
Và duyên nhạc kia cũng nhu vậy
Mâu Ni thấy pháp đều như vậy”.
Đức Thế Tôn biết chư
Phạm Thiên và
Phạm Vương thâm tâm kính tín và dùng
pháp tịch diệt
tán thán đức Phật, lại muốn cho
đại chúng sanh
thiện căn nên liền
hiện tướng mỉm cười.
Huệ Mạng Mã Thắng nói kệ bạch hỏi Phật:
“Đã thấy
Như Lai miệng phóng ra
Ánh sáng
mỉm cười rất
thanh tịnhThế gian Trời Người các
đại chúngTất cả đều sanh lòng
hi hữuVì thấy
Thế Tôn hiện
mỉm cườiPháp hội đại chúng đều
hoài nghiTất cả
chiêm ngưỡng mặt
Như LaiÂn cần mong muốn được lắng nghe
Mong Phật khai thị có
mỉm cườiDứt trừ lòng nghi của
đại chúngTối Thắng Mâu Ni chẳng không nhơn
Mà
hiện tướng cười rất
hi hữuChư Phật lúc hiện ánh sáng cười
Quyết để
lợi ích các
thế gianNay vì ai
Phật hiện tướng cười
Ngưỡng mong giải bày nói rành rẽ
Đại chúng được nghe chắc
vui mừngVì đã được biết
duyên cớ vậy
Nay
đại chúng nầy đều
chắp tayNhứt tâm chiêm ngưỡng ưa thích nghe
Thế nên xin Phật
giải thích cho
Chắc sẽ trừ dứt những
nghi hoặcĐạo Sư vì các
chúng hội nầy
Xin thương tuyên nói cớ
mỉm cườiChúng hội được nghe chắc mừng rỡ
Vì đã rửa sạch lưới
nghi ngờLòng chúng chắc bền đều
thanh tịnhChuyên niệm quí trọng
đức Như LaiĐại chúng chiêm ngưỡng dung nhan Phật
Dường như nhìn thấy trăng mới mọc
Đủ tám tiếng hay như
Phạm ThiênNhứt tâm khát ngưỡng mong sớm nghe
Trời Người
đại chúng nghe Phật nói
Chắc trừ được nghi trụ
chánh phápPhạm âm diễn nói
tương ưng nghĩa
Được nghe
xuất thế pháp rất sâu
Phật trí thiện xảo hay vui đẹp
Nên khiến
đại chúng thêm hớn hở
Chúng nầy lòng sạch lìa
nghi ngờƯa thích Như Lai Nhứt thiết tríNgười
tinh tấn dũng mãnh hữu lực
Mới có chí cầu
vô thượng đạoThế nên
Đạo Sư thương
thế gianNgưỡng mong
giải thích cho chúng mừng
Lành thay Thế Tôn lòng
bình đẳngThương xót tất cả các
chúng sanhKhiến các
đại chúng thêm
thiện cănAn tâm bất động cầu Phật trí”.
Đức Thế Tôn nói kệ đáp
Huệ Mạng Mã Thắng:
“Thương xót tất cả các
thế gianNên
Phật thị hiện tướng cười sáng
Ông phải lắng nghe
nhơn duyên ấy
Nghĩa đó rất sâu câu
vi diệuCác
chúng hội đây nếu được nghe
Phát cần
tinh tấn tu pháp lành
Sẽ làm
lợi ích các
chúng sanhNơi pháp của Phật khởi
thắng hạnhCác
Phạm Thiên đây đều mừng rỡ
Ở trong pháp Phật đều không nghi
Na do tha kiếp lâu
tu hànhDường như
số kiếp cát
sông HằngNơi các
cảnh giới đều chẳng trước
Lòng
như không gian không
chướng ngạiDầu thích thường
tu Bồ Tát hạnhMà chẳng mau thủ chứng
Bồ đềChúng ấy lại ở đời
vị laiVô lượng ức kiếp số
hằng saChúng trời
thanh tịnh không nhơ uế
Được
thế lực lớn trụ
thế gianSau đó sẽ thành
Nhứt thiết tríLàm
đại Pháp Vương có oai lực
Đầy đủ
công đức hết
sanh tửXem các
thế gian đều
không tịchPhật ấy như trước lâu
tu hànhThọ mạng hạn lượng lâu cũng vậy
Lúc chư Phật ấy trụ
thế gianHay
cứu độ các
chúng sanh khổ
Quốc độ Phật ấy không đâu bằng
Thế giới nghiêm tịnh rất thạnh vượng
Trong
vô lượng na do tha kiếp
Như Lai diễn nói cũng chẳng hết
Cõi nước Phật ấy sự
nghiêm tịnhVô lượng Phật nói cũng chẳng hết
Phật ấy đồng hiệu
Đại Trí Lực
Quốc độ thảy đồng tên
Tối ThắngVì chúng diễn nói pháp
bất độngBất khả tư nghị vô sở y
Quốc độ Phật ấy các
chúng sanhThảy đều
tu hành các
thiện cănKhông một
chúng sanh còn
đời sauTrong vòng sanh tử lại sanh nữa
Đương
thời chúng ấy có một khổ
Nơi
thế gian ấy bèn
hiển hiệnChỉ sợ các hành đều
vô thườngKhiến các
chúng sanh khởi nhàm lìa
Thuở đó
chúng sanh trong cõi ấy
Lìa các tướng khổ già bịnh chết
Tất cả đều nương một
giáo phápĐồng chán
vô thường tu
thắng hạnhChúng sanh cõi đó đương
lúc ấyTai chẳng còn nghe
âm thanh khác
Chỉ nghe
bất tịnh vô thường khổ
Vô ngã tịch diệt không vô tướng
Cam lộ Niết bàn và
Bồ đềAn ổn thanh lương vô thượng lạc
Những tiếng thắng diệu như vậy thảy
Hằng thường luôn luôn mà được nghe
Lúc đó không còn âm vang khác
Hoặc cây hoặc vách hoặc đất trống
Hoặc là trên không và chùa miếu
Chỉ nghe những câu
vi diệu ấy
Nghe rồi tất cả đều
đắc đạoBèn ở nơi
sanh tử được giải thoátĐều do
thần lực của
Như LaiĐủ
tám công đức âm thanh diệu
Lúc đó không có tâm
tạp độcNhững là
tham dục và
sân khuểCũng không
ngu si phát
tiếng ácLời thô bức não đến bên tai
Tất cả nhàm trái nơi
sanh tửXu hướng Niết bàn đường thẳng lớn
Cõi ấy tất cả đều đúng không
Phật và
chúng sanh đều
diệt độĐây là
thần lực của Phật ấy
Phát
chí nguyện rộng chẳng nghĩ bàn
Đã ở
quá khứ do tha kiếp
Vì cầu
Bồ đề tu đạo hạnh
Bao nhiêu
chúng sanh tại nước ấy
Tất cả sẽ đều được
làm PhậtChư
Phạm Thiên nầy
phát nguyện rộng
Đều do
quan sát câu
tịch diệtĐều được chứng biết nghĩa
thậm thâmHiễu rõ đường
cát tường của Phật
Chỗ họ
tu học đều
thông đạtLàm
Đạo Sư tại các
thế gianHọ
quan sát được
chúng sanh không
Chẳng sanh lòng
giải đãi nhàm mỏi
Do đó nhập được các
pháp tánhTu tập Bồ Tát thắng diệu hạnh”.