11. PHẨM TỨ ĐẢO THỨ MƯỜI MỘT
(Hán bộ phần sau quyển thứ bảy)
Phật bảo Ca-Diếp Bồ-tát : “ Nầy thiện-nam-tử ! Thế nào là Tứ-Đảo ? (bốn điều
điên đảo ) “ Nơi chẳng phải
khổ tưởng cho là khổ”, gọi là
điên đảo. Chẳng phải khổ chỉ cho Như-Lai.
Tưởng cho là khổ, tức là cho rằng Như-Lai là
vô thường biến đổi.
Nếu có người nói Như-Lai là
vô thường, đây gọi là tội khổ rất lớn.
Nếu nói Như-Lai khi
xả thân khổ nầy để nhập Niết-bàn như củi hết lửa tắt, đây gọi là chẳng phải khổ mà tưởng cho là khổ. Chính đó là
điên đảo.
Nếu ta nói rằng : Như-Lai là thường thời là
chấp ngã, vì
chấp ngã nên có
vô lượng tội, thế nên phải nói Như-Lai là
vô thường, nói như thế thời ta
vui thích.
Như-Lai là
vô thường chính đó là khổ, nếu đã là khổ thế nào sanh vui. Bởi ở trong
khổ tưởng cho là vui nên gọi là
điên đảo.
Nơi vui tưởng cho là khổ, gọi đó là
điên đảo. Vui tức là Như-Lai. Khổ tức là Như- Lai
vô thường. Nếu nói Như-Lai là
vô thường đây gọi là nơi vui tưởng cho là khổ.
Như-Lai
thường trụ, gọi là vui.
Nếu ta nói rằng : Như-Lai là thường, sao lại nhập nơi Niết-bàn. Nếu nói Như-Lai chẳng phải là khổ, sao lại bỏ thân mà
diệt độ. Bởi ở trong vui tưởng cho là khổ nên gọi đó là
điên đảo. Các điều tưởng lầm như trên gọi là sự
điên đảo thứ nhứt.
“ Vô-thường tưởng là thường, thường tưởng là vô-thường”, đây gọi là
điên đảo.
Vô thường chỉ chẳng
tu pháp không. Vì chẳng
tu pháp không nên
thọ mạng ngắn ngủi.
Nếu có người cho rằng chẳng
tu pháp không tịch thời đặng
trường thọ.
Quan niệm đó gọi là
điên đảo. Đây là sự
điên đảo thứ hai.
“ Vô-ngã tưởng là ngã,
ngã tưởng là vô-ngã”, đây là
điên đảo.
Người đời cũng nói có ngã, trong
Phật pháp cũng nói có ngã.
Người đời dầu nói có ngã nhưng không có
Phật tánh, đây thời gọi là nơi vô-ngã mà tưởng là ngã gọi đó là
điên đảo.
Phật pháp nói có ngã tức là
Phật tánh. Người đời lại nói
Phật pháp không ngã, đây gọi là nơi
ngã tưởng là
vô ngã. Nếu nói
Phật pháp quyết định vô ngã nên đức Như-Lai dạy hàng
đệ tử tu tập pháp vô ngã. Lời trên đây là
điên đảo. Đây là điều
điên đảo thứ ba.
Tịnh tưởng là
bất tịnh,
bất tịnh tưởng là tịnh, đây gọi là
điên đảo.
Tịnh chính là Như-Lai
thường trụ, chẳng phải thân tạp thực, chẳng phải thân
phiền não, chẳng phải thân thịt, chẳng phải là thân gân xương ràng rịt.
Nếu có người nói rằng Như-Lai là
vô thường, là thân tạp thực, là thân thịt, là thân gân xương ràng rịt, cũng cho rằng Pháp, Tăng,
Giải thoát đều là diệt tận, đó gọi là những
quan niệm điên đảo vì tịnh mà cho là
bất tịnh.
Bất tịnh tưởng cho là tịnh, gọi đó là
điên đảo.
Nếu có người nói rằng trong thân của ta đây không có một pháp nào là
bất tịnh cả, bởi không có
bất tịnh nên
quyết định sẽ đặng vào nơi chỗ
thanh tịnh. Thuyết tu
bất tịnh quán của Như-Lai là thuyết hư-vọng.
Trên đây là
quan niệm điên đảo. Đó gọi là điều
điên đảo thứ tư”.
Ca-Diếp Bồ-Tát
bạch Phật rằng : “ Thế-Tôn ! Từ nay tôi mới đặng
chánh kiến. Bạch thế-Tôn, trước đây
chúng tôi đều là người
tà kiến cả.