"Chúng con rất bận rộn. Làm thế nào để tu đây?" Đó là một câu hỏi rất hay của một
Phật tử nêu lên trong buổi
pháp thoại và tôi nghĩ câu hỏi này cũng đang có mặt trong
tâm thức chúng ta hôm nay. Câu
trả lời được một
giáo thọ trẻ chia sẻ rất ngắn gọn: "Chúng ta có thể
tu tập liền ngay bây giờ, không cần đợi đến ngày mai, không cần chờ
hoàn cảnh thuận lợi hơn".
Chúng ta thường hay nghĩ rằng phải có đủ
điều kiện,
hoàn cảnh hay
thì giờ cho phép thì mới
tu tập được. Có một điều gì đó chưa ổn trong
suy nghĩ này. Nếu ta không
tu tập được ngay bây giờ có nghĩa là mình không bao giờ
tu tập được. Nếu ta không làm cho niềm vui có mặt ngay bây giờ thì cũng không thể làm cho niềm vui có mặt vào ngày mai được; chờ đợi
điều kiện ngày mai để
tu tập thì sẽ không có cái ngày mai đó. Ngay bây giờ, hay là không bao giờ!
Chúng ta cứ chờ đợi,
mong ước có được
một đời sống như quí thầy, quí cô trong
tu viện thì không bao giờ ta
thực tập được. Vì mỗi người đều có
hoàn cảnh riêng, môi trường riêng, và nhất là ta không thể trút bỏ tất cả những gì ta đang mang cho bất cứ ai, để tìm riêng cho mình một
không gian tu tập. Thế nên từ trong chỗ đứng của mình,
điều kiện của mình, nếu ta làm bất cứ việc gì dù lớn hay nhỏ mà đều có thể đem đến
hạnh phúc cho người có duyên
tiếp xúc với mình tức là ta đang
tu tập. Khi làm được điều này thì bất cứ nơi nào mình bước chân đến đều là
hạnh phúc, là
thiên đường cho chính ta và cho
mọi người.
Chẳng hạn,
hạnh phúc gần nhất trong cuộc sống đời thường mà ta có thể có được đó là niềm
tri ân của
chúng ta đối với bao người chung quanh. Khi niềm
tri ân trong ta được biểu hiện thì cuộc sống, cách hành xử của
chúng ta trở nên chan hòa
tình thương và sự
trân trọng. Trong
truyền thống của các dân tộc,
Tây phương cũng như
Đông phương, ngày lễ
Tạ Ơn là ngày vui, là ngày
hạnh phúc,
mang đến cho
chúng ta nhiều
ý nghĩa rất quý giá. Ngày lễ
Tạ Ơn hay
tri ân được người dân bản xứ nơi đây
xem như ngày hội quan trọng. Theo năm tháng đi qua, do bận rộn với
đời sống chúng ta không có dịp
hồi tưởng hay
tiếp xúc với
ý nghĩa sâu sắc của
lễ hội này: đó là
tinh thần tạ ơn đất trời,
tạ ơn con người và nhất là
tạ ơn cha mẹ.
Ngày lễ Mẹ
đặc biệt được tất cả
mọi người,
mọi nơi hướng đến. Qua nhiều
lãnh vực nghệ thuật như
thi ca,
âm nhạc, hội họa..., các thi nhân, nhạc sĩ, nghệ sĩ đã để lại biết bao
tác phẩm tuyệt vời nói về mẹ. Nhưng khi tâm ta không đủ yên lắng để nhớ về, để cảm nhận sự nhiệm mầu của tình mẹ đang tuôn chảy, đang có mặt trong từng tế bào của mình thì dù đi bất cứ nơi đâu
chúng ta vẫn
cô đơn, vẫn
không hạnh phúc cho dù mẹ còn sống hay đã mất.
Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời
Khi người còn sống, tôi lên mười
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.
Những câu thơ mộc mạc,
đơn giản không
trau chuốt, không
ca tụng hay
than thở nhưng
chúng ta có thể cảm nhân nỗi
cô quạnh của người con mất mẹ, và cũng thấy được niềm
hạnh phúc của những ngày
thơ ấu, khi còn mẹ trong màu áo đỏ phơi trước giậu.
Hạnh phúc ấy nồng ấm, trong như màu nắng mới, thắm như màu áo của mẹ ngày nào. Và đối với mẹ,
chúng ta có chờ
cho đến khi quá muộn rồi nhớ thương, tiếc nuối? Có một
câu chuyện nhỏ rất
dễ thương và đầy
ý nghĩa dành cho ngày lễ Mẹ.
Có một người đàn ông vào tiệm hoa, đặt một bó hoa gởi cho mẹ nhân ngày lễ
Tạ Ơn. Trong tiệm hoa
lúc ấy, đứng trước ông là một em bé cũng định mua hoa tặng mẹ. Em muốn một chậu hoa đẹp cho mẹ nhưng không có đủ tiền. Người chủ tiệm nói với em rằng
nếu không có đủ tiền thì em nên chọn một loại hoa khác, nhưng cậu bé bảo rằng mẹ cậu thích loại hoa này nên câu phải mua chậu này thôi. Cậu bé nói: "Xin bán cho cháu, ngày mai có tiền cháu sẽ
mang đến trả". Người bán hoa không thể tin là thằng bé có tiền để trả, nên không chịu bán. Người đàn ông nọ nghe thấy như vậy
cảm động nên bỏ tiền mua chậu hoa cho cậu. Rất
vui mừng, cậu bé ôm chậu hoa cám ơn và
bước ra.
Người đàn ông mua hoa xong, trên đường đến bưu điện gửi hoa cho mẹ, ông thấy cậu bé hai tay ôm chậu hoa vừa đi vừa hát. Ông nghĩ nhà nó chắc gần đâu đây, nên dừng xe lại hỏi: "Nhà cháu ở đâu để bác chở về?" Thằng bé nói: "Nhà
mẹ con gần đây thôi!" Người đàn ông chở thằng bé đi một vòng theo lời nó chỉ, lúc sau ông thấy mình chạy vào một miếng đất rộng, và nó bảo dừng lại: "Mẹ cháu ở trong này". Thì ra đây là nghĩa trang. Sự tò mò kèm theo nổi
ngạc nhiên và
xúc động cùng cực, người đàn ông
đi theo. Cậu bé ôm chậu hoa
trân trọng đặt lên mộ mẹ, nói: "Mẹ à, con nhớ ngày trước mẹ rất yêu hoa này, con không đủ tiền nhưng nhờ một người
tốt bụng đã mua cho con. Con xin mẹ nhận tấm lòng của con, và nhận cho
lòng tốt của bác đứng bên cạnh". Nói xong em sờ tay lên mộ mẹ, đi quanh một vòng và ra về. Người đàn ông sau khi thấy
việc làm của cậu bé, thay vì định gửi bó hoa đã mua cho mẹ bằng đường bưu điện, ông
đổi ý và đã lái xe trên mấy trăm dặm về nhà vào giữa khuya ngày lễ
Tạ Ơn. Ông đã tặng bó hoa tận tay mẹ mình.
Câu chuyện thật hay và
cảm động. Và một điều rất đẹp và có
ý nghĩa nhất ở đây đó là khả năng
chuyển hóa tâm thức. Bao nhiêu năm ta nghĩ rằng ta thương mẹ, nhớ đến mẹ, vẫn mua hoa tặng mẹ ngày lễ
Tạ Ơn, nhưng như thế đã đủ chưa?
Đời sống chúng ta vốn sẵn đầy
châu ngọc và những giếng nước ngọt ngào cũng rất gần ta; nhưng
chúng ta không
nhận thấy có lẽ vì quá gần, vì vô tình và vì
thói quen quên lãng. Ta đợi khi có một
điều kiện, một cơ hội nhỏ nhoi bên ngoài
tác động ta mới nhớ.
Phiêu bạt vất vả ngược xuôi vì
đời sống áo cơm, ta từng có một người thương quý mà ta
bỏ quên. Hãy thử nghĩ, nếu ta có một người thương như thằng bé kia mà
chẳng may nằm xuống, khi ấy ta có muốn tặng một chậu hoa đẹp nhất thì cũng đã muộn mất rồi. Ta sẽ
vô cùng ân hận!
Vì vậy ta hãy
nhận diện người thương đã và đang có mặt quanh ta, bên ta và nếu nhìn sâu hơn, ta thấy họ đang
luân lưu trong tế bào của ta từ
hình hài đến
tâm thức. Một người đã đưa ta vào đời, đã dâng hiến,
hy sinh cả
cuộc đời mình cho ta khôn lớn,
trưởng thành, đó là mẹ, là tình
mẫu tử.
Nói về tình
mẫu tử, một trong những
câu chuyện thật
cảm động về
tiền thân của
đức Phật kể rằng: Ở trong cánh rừng nọ, có hai con vượn với bộ lông trắng
tuyệt đẹp, rất
thông minh và khả năng leo trèo của nó cũng
vô cùng nhanh nhẹn; không một thợ săn nào có thể đuổi bắt được. Một ông vua rất mê bộ lông trắng của hai con vượn kia, nên ra lệnh bằng mọi giá phải bắt cho được chúng để lấy bộ da làm
áo choàng. Thế là đoàn thợ săn do một người mà từ lâu cũng đã có
ý định muốn bắt con của hai con vượn kia về làm bạn với con trai mình,
dẫn đầu cuộc săn bắt vợ chồng vượn đang trú ngụ trên một cây
đại thọ.
Tuy có tài leo trèo và chạy nhảy nhanh nhẹn, nhưng lần này với mưu chước thâm độc của người
dẫn đầu toán thợ săn, cùng với rất nhiều thợ săn khác
đi theo, hai con vượn không thể nào
chạy thoát được. Một mũi tên bắn ra, con vượn cha đưa ra lưng hứng lấy nhưng không kịp, tên độc đã trúng nhằm vượn mẹ. Bị trúng tên độc, vượn mẹ biết chắc mình không thể nào sống được, nó trao con cho chồng. Khi vượn cha ôm con vào lòng (loài vượn có đặc trưng là thường ôm con trước lồng ngực), vượn mẹ lấy cành cây quấn lại thành cái phễu, vắt hết chút sữa còn lại của mình đưa cho chồng, rồi buông tay rơi xuống đất. Đám thợ săn vì thấy vượn mẹ rơi xuống sợ hư bộ da nên cũng leo xuống. Lúc bây giờ, vượn cha thấy vượn mẹ rơi xuống đất
đau lòng quá, nó liền để con ôm lấy cành cây và chạy xuống. Vừa leo xuống một đoạn ngắn, thì nghe tiếng con
kêu la hốt hoảng, nó liền chạy lên. Chạy đến giữa thân cây, nhìn thấy xác vợ với bộ lông trắng như tuyết giờ đang loang máu nằm dưới kia, quá
đau xót nó lại chạy xuống. Và cứ như thế, nó chạy lên chạy xuống không ngừng trong tiếng lêu la,
sợ hãi của con, trong cơn hoảng loạn của mình vì thương vợ.
Cuối cùng thấy không còn
hạnh phúc gì trên
cuộc đời này, vượn cha buông mình rơi xuống đất.
Sau khi thủ đắc hai bộ da của loài vượn trắng, người thợ săn cuối cũng cũng đã bắt được con vượn con đem về nuôi. Vượn con được nuôi trong chiếc lồng sơn son thếp vàng rất đẹp; người ta để
thức ăn, nước uống
tinh khiết cho con vượn, và tìm những loại sữa
hảo hạng cho nó uống. Người thợ săn còn ủ ấm vượn con bằng loại nỉ tốt nhất. Thế nhưng suốt đêm người ta nghe tiếng gào
thảm thiết như từng giọt máu từ tim nhỏ xuống, vì vượn con nhớ mẹ. Sáng hôm sau, khi không còn nghe tiếng kêu, người thợ săn mở cửa lồng thì thấy vượn con đã chết, đầu nó gác trên chén sữa.
Ở đây
chúng ta thấy mối
liên hệ gắn bó của tình cảm
gia đình đã được đưa vào cốt chuyện. Ngoài
ý nghĩa tình thương, đức
hy sinh để người khác được sống, chuyện còn gợi lên trong
chúng ta ý nghĩa sâu đậm của tình
mẫu tử. Không có gì
nuôi dưỡng ta mà có thể
sánh bằng tình
mẫu tử. Cũng là tình cảm
gia đình, nhưng bên trong tình
mẫu tử, ngoài hương sắc dịu ngọt của
tình thương (như chuối ba hương, như xôi nếp một, như đường mía lau...), còn có sự biểu hiện của
lòng từ được
ví như biển rộng: "Lòng mẹ
bao la như biển
Thái Bình dạt dào", hay:
Mẹ là nhật nguyệt sáng ngời biển đông...
(Diệu Đức - Vu Lan nhớ mẹ)
Do vậy, nói về mẹ, nghĩ về mẹ ta cảm được niềm
hạnh phúc rất lớn, vì không ai
thương yêu ta bằng mẹ và đôi lúc ta
vô cùng ân hận vì chưa làm được cái gì để gọi là
tri ân hay
tạ ơn mẹ. Tuy vậy, muốn làm những điều này cũng không khó nếu
chúng ta biết
tu tập. Hãy thử làm một việc giản dị là
mở rộng lòng, nhìn những người thân đang có mặt (như người
hôn phối, con cái, bạn hữu của mình...), thấy rằng họ đều là người để cho ta thương quý, và ta luôn nghĩ đến họ như một người
dễ thương đáng
yêu quí như mẹ của mình.
Có lẽ
chúng ta chưa bằng lòng với điều vừa chia sẻ. Có thể
chúng ta sẽ nói rằng có người
dễ thương nhưng có người lại làm cho ta
đau khổ thì làm sao ta thương hết được. Nếu ta
may mắn có người
hôn phối cùng một cung bậc
tâm hồn thì
đời sống gia đình dĩ nhiên là một
thiên đường nhỏ. Ngược lại, có
gia đình chỉ sau một
thời gian ngắn chung sống, những nụ cười, niềm vui ngày trước không còn, chỉ có chì chiết, dằn vặt, khổ đau là
thường trực. Nhưng nếu nhìn ở một khía cạnh nào đó, có khi
hoàn cảnh ấy chính là mảnh đất màu mỡ cho ta
thực tập tưới tẩm
hạt giống thương yêu có sẵn trong ta nẩy mầm. Cho ta cơ hội nhìn lại mình xem
tình thương thực sự có mặt bên trong hay chưa. Nếu ta nhìn
đời sống, nhìn
mọi người bằng con mắt
yêu thương, với tấm lòng rộng mở thì bất cứ nơi đâu,
hoàn cảnh nào cũng có người cho ta thương; huống chi người mà ta đã từng đeo đuổi, từng nói lên những lời êm dịu để có nhau. Đối tượng dù thế nào đi nữa, trong
bản chất vẫn có ít nhất vài điều
dễ thương, chỉ tại mình chưa chịu nhìn họ bằng con mắt
thương yêu mà thôi. Nếu như
mở mắt ra, ta chỉ nhìn bằng đôi mắt kỳ thi,
biên kiến, nhìn cái dở, cái xấu của người bằng
tâm địa hẹp hòi thì dù cho
thánh nhân có đứng
trước mặt, ta cũng không thấy họ
dễ thương chút nào. Thế nên có thể nói
dễ thương hay khó thương là tùy cái nhìn của mình chứ không hẳn từ
con người ấy.
Bước thêm bước nữa, đó là khi nhìn
mọi người bằng đôi nắt
thương yêu, thì niềm vui có được không phải đến với người kia mà trước hết là đến với chính mình. Sống
trong đời khi
tiếp xúc với
mọi người mà ta để phát sinh
tâm lý thù nghịch thì
chứng tỏ hồ nước tâm của ta còn
vẩn đục,
ô nhiễm. Và khi trong ta còn mang
ý niệm thù ghét bất kỳ ai thì
tự nhiên tâm ta
trĩu nặng,
bất an.
Cũng một chu kỳ sống trên cõi đời đầy
phiền trược, nhưng nếu
thực tập sao cho những ngày tháng nơi đây, ngay trong
hiện tại này ta có thể bước được những bước
thong dong,
thảnh thơi; không gieo xuống những buồn giận, ghen hờn thì ta là người
hạnh phúc gấp nhiều lần so với những người bên cạnh.
Thực tập điều này không khó. An vui,
hạnh phúc là những gì ta có thể làm ra được bởi vì
tình thương đã có sẵn trong trái tim ta. Và ta có thể dễ dàng hiến tặng cho người bên cạnh - dù thân quen hay
xa lạ - niềm an vui,
hạnh phúc đó vì chúng là suối nguồn không bao giờ cạn.
Hạnh phúc có được từ
sức mạnh tình thương của
chúng ta sẽ thấm đẫm vào
mọi người chung quanh,
tác động ngay vào trong môi trường sống, có khả năng
cải thiện xã hội để làm
giàu có cho các
thế hệ tương lai.
Hãy
thực tập dừng tâm lại ngay nơi đây và ngay giờ phút này. Khi dừng lại được sự
vô tâm quên lãng của mình,
chúng ta sẽ
cảm thấy hoa cỏ trở nên đẹp hơn, trời trong xanh hơn,
mọi người quanh ta
dễ thương hơn. Và khi mình dừng tâm lại không còn rong ruổi hướng ngoại tìm cầu,
lúc ấy ta mới có thể
nhận diện sự có mặt của người thương một cách sâu sắc,
đồng thời làm cho
năng lượng yêu thương tuôn chảy
tự nhiên; ấy mới là tình
yêu thương đích thực. Nếu ta chưa dừng lại, chưa
buông bỏ được, chưa
quay về để nhìn lại tự thân thì ta mãi chỉ là kẻ lang thang, rong ruổi trên
con đường dài của
cuộc đời mà
bỏ quên châu ngọc mình đang có.