PHẦN 1
TAM VÔ LẬU HỌC
Hành trì Phật pháp căn bản bao gồm việc tu tập trong ba lãnh vực. Ta có thể tu tập để khắc phục những khó khăn và khổ đau, vì sự quan tâm cho hạnh phúc của riêng mình, hay có thể tu tập với lòng từ bi, để tạo thêm lợi lạc cho chúng sinh.
Tam vô lậu học là gì?
Dù là tu tập tam vô lậu học cho lợi ích riêng mình hay lợi lạc của tha nhân thì chúng ta có thể tiếp cận cả hai cách từ hai quan điểm. Hai quan điểm này xuất xứ từ sự phân chia mà Đức Dalai Lama nêu ra, khi Ngài nói chuyện với đại chúng thông thường. Ngài mô tả Phật giáo gồm ba thành phần: khoa học Phật giáo, triết lý Phật giáo và đạo Phật.
Khoa học Phật giáo chủ yếu nói về khoa học tâm thức, cách tâm vận hành, các cảm xúc của chúng ta, và điều mà Đức Dalai Lama thích gọi là vệ sinh tinh thần và cảm xúc. Phật giáo có sự phân tích rất chi tiết về tất cả các trạng thái cảm xúc, cách chúng hoạt động và đi kèm với nhau.
Khoa học Phật giáo còn bao gồm cả:
Bất cứ ai cũng có thể nghiên cứu, học hỏi và có được lợi lạc từ các đề tài nêu trên, và Đức Dalai Lama thường tổ chức các buổi thảo luận với các nhà khoa học về các vấn đề này.
Thành phần thứ hai, Triết lý Phật giáo, gồm các đề tài như:
Triết lý Phật giáo cũng không nhất thiết chỉ dành cho Phật tử, mà còn có thể làm lợi lạc cho tất cả mọi người.
Thành phần thứ ba, đạo Phật, gồm có lãnh vực thật sự của hành trì Phật pháp, nên nó bao gồm các đề tài như nghiệp, tái sinh, nghi lễ, mật chú, v.v... Vì vậy nên đây là lãnh vực đặc thù cho những ai dấn bước trên đường tu Phật pháp.
Tam vô lậu học có thể được trình bày một cách đơn giản bằng khoa học và triết lý Phật giáo, khiến cho chúng phù hợp và thích ứng với bất cứ ai, hay có thể được trình bày bằng cả hai lãnh vực này và đạo Phật. Điều này tương ứng với sự phân chia mà tôi gọi là “Pháp Nhẹ Nhàng” và “Pháp Thực Thụ”.
Khi tôi nói đến Pháp Nhẹ Nhàng thì nó thường là bước khởi đầu cho Pháp Thực Thụ, bởi vì chúng ta cần phải nhận thức được nhu cầu cải thiện đời sống bình thường, trước khi có thể nghĩ đến các mục tiêu tâm linh xa hơn. Tuy nhiên, khoa học và triết lý Phật giáo không nhất thiết là bước khởi đầu đi trước đạo Phật, nên chúng ta có thể xem làm thế nào để sử dụng tam vô lậu học để cải thiện đời sống, không cần biết ta nghĩ về nó như bước khởi đầu của đường tu Phật pháp, hay chỉ như một cách chung chung.
Từ triết học Phật giáo, chúng ta có sự trình bày chung về cách tư tưởng nhà Phật hoạt động, đó là điều thường được gọi là Tứ Diệu Đế. Chúng ta cũng có thể nghĩ về chúng như bốn sự kiện trong đời sống, được nêu ra như sau:
Nếu như cách hành xử hay nói năng của mình tạo ra vấn đề thì mình cần phải thay đổi chúng. Tam vô lậu học là một phần trong những điều cần thiết để loại trừ nguyên nhân tạo ra vấn đề. Đây là cách rất hữu ích để thấu hiểu tam vô lậu học, bởi vì nó nêu ra lý do tại sao mình phải tu tập chúng. Nếu như có khó khăn trong cuộc sống thì chúng ta sẽ xem xét:
Có thể mình chỉ áp dụng những điều này vào đời sống thường nhật trong kiếp này, hay có thể áp dụng chúng cho những vấn đề mình có thể gặp phải trong những kiếp sau. Ở mức độ của mới bắt đầu tu tập, mình nên xem những tu tập này về mặt đời sống hàng ngày: chúng có thể giúp mình như thế nào? Mình đang làm điều gì, khiến cho vấn đề phát sinh? Mình có thể làm gì để giảm thiểu vấn đề?
Từ quan điểm của triết lý Phật giáo thì nguyên nhân tạo khổ là vô minh. Đặc biệt là chúng ta vô minh, hay mê lầm về hai việc.
Điều vô minh thứ nhất là về nhân quả, đặc biệt là hành vi của mình. Nếu như có những phiền não như sân hận, tham lam, chấp thủ, kiêu mạn, ganh tỵ, v.v..., thì ta sẽ hành xử một cách tiêu cực. Ta sẽ nổi giận và la lối với người khác, sẽ ganh ghét và cố hãm hại người khác, sẽ tham luyến và bám chấp vào người khác, tất cả những điều này sẽ tạo ra vấn đề cho mình. Vì những cảm xúc này khiến cho ta có hành động tiêu cực, hay đúng hơn là tự hại mình, nên kết quả là bất hạnh.
Việc xem xét định nghĩa của cảm xúc phiền não là điều hữu ích. Đó là một tâm trạng khiến cho ta mất sự an lạc và tự chủ, khi nó phát sinh. Khi mình la hét với ai vì giận họ thì họ có thể bực mình hay không cảm thấy bực mình. Có thể là họ còn không nghe mình nói gì, hay chỉ cười và nghĩ là mình ngu dại, còn mình thì mất đi sự an lạc, cảm thấy không vui, và cảm giác này có thể kéo dài sau khi việc la lối đã chấm dứt từ lâu. Đó là một kinh nghiệm khó chịu, và bởi vì mất sự tự chủ, ta sẽ nói những điều khiến mình hối hận sau này.
Chúng ta hành động như thế bởi vì:
Loại vô minh thứ hai của chúng ta liên quan đến thực tại. Vì mê lầm về thực tại mà mình có thái độ phiền não. Một ví dụ của điều này là sự bận tâm cho bản thân, khi luôn luôn nghĩ về mình, về bản thân và tôi. Nó có thể là cách suy nghĩ rất phê phán, vì nó có thể trở thành một hội chứng mà ta cảm thấy mình phải làm người hoàn hảo. Thậm chí khi mình hành động một cách tích cực, cố gắng trở nên hoàn thiện, sắp xếp mọi việc theo thứ tự thì nó trở thành một việc cưỡng ép. Dù điều này có thể mang lại niềm vui tạm thời, nhưng nó sẽ chóng trở thành sự bất mãn, vì ta vẫn nghĩ rằng, “Mình chưa đủ tốt.”, và cứ thúc đẩy mình cải thiện bản thân.
Ví dụ như có một người ham lau chùi, một người muốn dọn dẹp nhà cửa của mình một cách cầu toàn. Họ có ý niệm mê lầm rằng họ có thể kiểm soát tất cả mọi thứ và giữ chúng sạch sẽ, ngăn nắp. Đó là điều bất khả dĩ! Bạn sẽ lau chùi mọi thứ sạch sẽ, hoàn hảo, và cảm thấy hài lòng, rồi thì mấy đứa con của bạn về tới nhà và làm mọi thứ rối tung lên hết; rồi bạn không hài lòng và phải lau chùi lần nữa. Thế là sự việc trở nên thúc bách, và mỗi lần như vậy thì bạn cảm thấy vui một chút, “À, bây giờ thì mọi thứ đã ngăn nắp”, nhưng cảm giác này sẽ nhanh chóng biến mất. Bạn luôn luôn tìm ra một chỗ mà mình chưa lau dọn.
Khi những tâm trạng này cứ tái diễn, dù đó là cảm xúc phiền não hay là thái độ phiền não thì bạn sẽ gánh lấy điều gọi là “nỗi khổ bao trùm khắp nơi”, vì cứ lập lại loại hành động thúc bách ấy. Đó là cách mình tạo nên tập khí để nó thật sự khiến cho khó khăn mãi mãi tồn tại.
Nó không chỉ ảnh hưởng mình về mặt tinh thần, mà còn ảnh hưởng về mặt thể chất. Chẳng hạn như, nếu luôn luôn giận dữ thì mình sẽ bị chứng áp suất máu cao, rồi thì bị vết loét vì lo lắng, và v.v... Hay là khó có tinh thần thoải mái, nếu như bạn là người thích lau chùi sạch sẽ. Bạn luôn luôn căng thẳng, vì mọi thứ phải hoàn hảo, nhưng chẳng bao giờ được như vậy.
Điều mà chúng ta thật sự cần thiết là tam vô lậu học:
Nhờ vậy, ta sẽ hiểu cách tam vô lậu học có thể giúp mình khắc phục căn nguyên của vấn đề. Chúng ta có thể áp dụng tất cả những điều nêu ra ở trên mà không cần sự quy chiếu nào dựa vào đạo Phật, nên nó thích hợp cho bất cứ ai. Trước khi tiếp tục thì hãy lãnh hội những gì mình đã học:
Tuệ giác chánh mà ta có thể rút tỉa từ tất cả những điều này là niềm hạnh phúc và bất mãn mà mình trải nghiệm trong đời sống xuất phát từ tâm mê lầm của chính bản thân. Thay vì đổ thừa người khác, đổ thừa xã hội, kinh tế hay vân vân, đã tạo ra khó khăn cho mình thì hãy chú trọng vào mức độ sâu xa hơn. Hãy xem xét tâm trạng đối phó với những tình huống này. Ta có thể gặp nhiều hoàn cảnh khó khăn, nhưng ở đây, mình đang nói về cảm giác bất hạnh chung chung, và cảm giác hạnh phúc thoáng qua. Nên nhắm vào mục tiêu cao hơn, một loại hạnh phúc bắt nguồn từ tâm an lạc, là điều lâu dài và ổn định hơn rất nhiều.
Khi gặp khó khăn, chúng ta có thể xuống tinh thần và vô cùng đau khổ, hay có thể đương đầu với nó một cách bình an hơn, bởi vì ta có thể nhìn sự việc một cách rõ rệt, thấy được những yếu tố liên quan trong đó và có cách đối phó với vấn đề, thay vì chỉ thương thân trách phận.
Hãy nghĩ đến trường hợp con của bạn đi chơi vào buổi tối, và bạn rất lo lắng, “Liệu con mình sẽ về nhà an toàn hay không?”. Căn nguyên của sự lo âu và đau khổ của ta vẫn là thái độ “Dù sao đi nữa thì mình có thể kiểm soát được sự an toàn cho con của mình”, nhưng dĩ nhiên, đó chỉ là ảo tưởng. Khi con bạn về tới nhà an toàn thì bạn cảm thấy vui mừng, hết lo lắng, nhưng khi nó đi chơi như vậy lần sau thì bạn lại lo âu. Thế thì cảm giác thoải mái đó không kéo dài, đúng không? Rồi thì chúng ta luôn luôn lo sợ, nên cảm giác này kéo dài, bởi vì mình đã khiến nó trở thành một tập khí lo lắng về tất cả mọi sự, và nó sẽ ảnh hưởng sức khỏe của mình. Đó là một trạng thái vô cùng khó chịu.
Chìa khóa thật sự là thấu hiểu rằng nguyên nhân của mọi vấn đề là tâm mê lầm của chính mình. Ta nghĩ rằng những cách hành động nào đó sẽ đem lại hạnh phúc, hay thái độ kiểm soát được tất cả mọi sự là đúng, nhưng đó là sai. Chúng ta sẽ gạt bỏ ý nghĩ này bằng cách nghĩ rằng “đó là điều vô lý!” và chú trọng vào đó.
Việc quán chiếu về bốn sự kiện trong đời sống sẽ khuyến khích chúng ta, bằng cách thấy rằng các vấn đề và phiền não không tồn tại một cách cố định, mà chúng có thể được cải thiện, và thậm chí xa hơn, có thể bị tiêu diệt hoàn toàn. Một khi mình đã đối phó với nguyên nhân tạo khổ thì nỗi khổ sẽ không còn tồn tại, nhưng các nguyên nhân này thì không tự chúng biến mất.
Cách sống một cuộc đời lạ thường là trong bối cảnh tam vô lậu học giới, định và tuệ. Chúng hoạt động cùng một lúc để đưa ta ngày càng đến gần những điều mà mình luôn luôn tìm kiếm, đó là hạnh phúc.