AI VÀO ĐỊA NGỤC
Nguyên Minh
Nhà xuất bản Tổng Hợp TP. Hồ Chí Minh
Chữ tâm kia mới bằng ba...
Khi
chúng ta cần
tiếp xúc,
học hỏi một công việc mới, thường thì ta phải mất một
thời gian mới có thể nắm vững và
thực hiện nhuần nhuyễn công việc ấy.
Thời gian học hỏi và làm quen đó kéo dài bao lâu là
tùy thuộc rất nhiều vào phương thức tiếp cận của
chúng ta.
Nếu
chúng ta chỉ hoàn toàn
dựa vào sự rập khuôn theo những người
đi trước,
chúng ta sẽ có thể thấy là công việc đó đầy sự buồn tẻ,
phức tạp hoặc thậm chí rất khó khăn. Do đó, điều tất yếu là ta phải mất một
thời gian khá lâu để có thể nắm vững mọi
vấn đề liên quan và tự mình
thực hiện công việc một cách
tốt đẹp.
Tuy nhiên, nếu trước khi bắt tay vào
thực hiện công việc,
chúng ta chấp nhận bỏ ra một khoảng
thời gian nhất định để
nghiền ngẫm, nắm vững các nguyên tắc và
yêu cầu của công việc cũng như các
yếu tố liên quan, thì ngay sau đó
chúng ta sẽ có thể nhanh chóng
thích nghi và nắm vững được công việc trong một
thời gian ngắn nhất. Do đó, ta sẽ có thể tự mình
thực hiện công việc một cách
hiệu quả mà không
cần phải dựa vào ai khác.
Điều này vừa mang tính nguyên tắc, vừa là một
kinh nghiệm quý báu được truyền lại từ những người
đi trước. Nói là nguyên tắc, bởi vì bạn có thể dễ dàng dùng khả năng
suy luận để thấy được tính
hợp lý của nó. Nói là
kinh nghiệm, bởi vì bất cứ ai đã từng
trải qua đều có thể xác quyết với bạn về tính
đúng đắn của nó.
Để
hiểu rõ hơn về
vấn đề này, bạn hãy thử
tiếp xúc và
tìm hiểu về một số người học đàn guitar.
Thực tế cho thấy là bạn sẽ gặp hai nhóm người học đàn theo hai cách khác nhau.
Nhóm thứ nhất
quan sát người khác chơi đàn và bắt chước theo các động tác, từ cách cầm đàn, khảy đàn
cho đến bấm phím đàn...
Đồng thời, họ cũng
học thuộc lòng từng đoạn nhạc và luyện tập. Bằng cách đó, càng ngày họ càng chơi được nhiều đoạn nhạc hơn, khả năng cảm thụ
âm nhạc cũng tăng dần,
cho đến lúc họ có thể nghe và lặp lại nhiều đoạn nhạc.
Nhóm thứ hai tiếp cận với loại nhạc cụ này sau một
thời gian tìm hiểu học hỏi về các nguyên lý
âm nhạc cũng như cấu trúc phím đàn và
phương pháp ký âm. Vì thế, họ
hiểu rõ nguyên tắc tăng giảm của các cao độ khác nhau trên phím đàn như thế nào, cũng như có thể đọc hiểu được
sự thể hiện của chúng trên giấy bằng các ký hiệu
âm nhạc. Do đã nắm vững các
vấn đề về
lý thuyết, nên khi bắt đầu
sử dụng đàn guitar, họ không thấy khó khăn trong việc nắm hiểu các
chỉ dẫn của người dạy đàn, cũng như có thể ghi nhớ và
thực hiện những
chỉ dẫn ấy một cách dễ dàng hơn. Hơn thế nữa, chỉ
ngay sau khi thông thạo cách
sử dụng đàn, họ đã có thể nhìn vào dòng nhạc để chơi bất cứ đoạn nhạc nào, ngay cả khi chưa từng nghe qua đoạn nhạc ấy. Và đến một giai đoạn sau đó, họ sẽ có thể tự viết ra được những dòng nhạc theo ý mình để
thể hiện.
Cho dù kết quả
cuối cùng có vẻ như giống nhau, là những người học đàn đều có thể chơi đàn ngày càng thành thạo, điêu luyện hơn.
Tuy nhiên, những người thuộc nhóm thứ hai bao giờ cũng
cảm thấy thoải mái hơn
trong suốt quá trình
học hỏi, bởi vì họ luôn tự mình hiểu được những gì đang làm mà không phải
phụ thuộc vào sự bắt chước người khác. Hơn thế nữa, chỉ có họ mới là những người có thể nảy sinh được
cảm hứng sáng tạo ngay trong khi học, bởi vì họ nắm vững được nguyên tắc để vận dụng các nốt nhạc, trong khi những người thuộc nhóm thứ
nhất không làm được điều đó,
đơn giản chỉ là vì họ chưa từng được học.
Nếu bạn
quan sát những
trường hợp khác trong cuộc sống, bất cứ khi nào có nhu cầu
học hỏi một công việc mới, bạn đều có thể dễ dàng
nhận ra hai phương thức tiếp cận khác nhau như trên. Khi cần
sử dụng một phần mềm mới trên máy tính chẳng hạn, bạn sẽ
học hỏi rất nhanh nếu nắm vững được các nguyên tắc
hoạt động của phần mềm ấy. Ngược lại, nếu bạn chỉ
học hỏi bằng cách lặp lại đúng theo những gì được
chỉ dẫn, bạn sẽ phải mất một
thời gian rất lâu mới có thể
sử dụng được phần mềm ấy
tương đối thành thạo.
Và điều
thú vị mà ít người
nhận ra là cuộc sống này của
chúng ta cũng là một công việc lớn mà mỗi người phải mất rất nhiều
thời gian để có thể học hiểu và
thực hiện tốt, có nghĩa là sống tốt. Kinh sách
Phật giáo thường gọi công việc lớn của
một đời người này là
đại sự. Và tất cả mọi
sự giáo huấn, giảng dạy đều không đi ngoài
mục đích giúp cho mỗi người
thực hiện tốt hơn cái
đại sự của đời mình,
hay nói cách khác là giúp cho mỗi người đều có thể sống
tốt hơn.
Mỗi
chúng ta đều mong muốn vươn lên
hoàn thiện chính mình trong cuộc sống. Công việc đó sẽ
vô cùng khó khăn và
vất vả nếu như ta không hiểu được những nguyên tắc
thực hiện. Ngược lại,
chúng ta sẽ
thoải mái hơn nhiều, và do đó tất nhiên cũng
thực hiện đại sự của mình một cách
tốt đẹp và
hiệu quả hơn, nếu
chúng ta nắm hiểu được những nguyên tắc
chi phối công việc của mình.
Một trong những
vấn đề mà tôi muốn đề cập đến ở đây là việc “làm lành, lánh dữ”. Có lẽ không ai trong
chúng ta phản đối một
quan điểm chung về sự đồng nhất trong một
chừng mực nào đó giữa người tốt với người làm lành, và giữa người xấu với người làm ác. Có thể còn có đôi chút khác biệt khi bàn đến “điều lành, điều dữ”, nhưng thường thì những khác biệt như thế không lớn lắm ở các nền
văn hóa hay
tín ngưỡng khác nhau của toàn
nhân loại. Bởi vì có rất nhiều điều được
con người nhìn nhận giống nhau ở khắp
mọi nơi trên hành tinh này. Chẳng hạn,
mọi người đều dễ dàng
đồng ý với nhau rằng những
hành vi như
nói dối,
trộm cắp,
sát hại sinh mạng... đều là những điều xấu ác; và những ai biết giúp đỡ người khác, biết
tha thứ,
cảm thông, nhẫn nhịn... đều được xem là những người tốt.
Vấn đề ở đây là, bất cứ ai trong
chúng ta cũng đều muốn làm người tốt, mà
thực tế thì vẫn
tồn tại không ít những
hành vi xấu ác. Và cuộc đấu tranh giữa thiện với ác, giữa tốt với xấu bao giờ cũng là cuộc đấu tranh
gay gắt nhất trong chính
nội tâm của mỗi con người!
Chúng ta đều biết
nói dối là điều xấu, nhưng
thỉnh thoảng ta vẫn
nói dối. Đó là sự thật!
Chúng ta đều biết
tham lam là xấu, nhưng
thỉnh thoảng ta vẫn
tham lam. Đó cũng là sự thật! Mỗi lần ta phạm vào một điều xấu, ta đều có thể tự biết được sự lầm lỗi của mình. Nhưng
sự thật là những lầm lỗi như thế xảy ra hầu như ở tất cả
mọi người. Thi sĩ người Anh Alexander Pope (1688-1744) trong
tác phẩm nổi tiếng của ông “An Essay on Criticism” (1711) đã viết: “To err is human, to forgive divine.” (Lầm lỗi là
bản chất của
con người, và biết
tha thứ là
thánh thiện.)
Vì thế, công việc
một đời của mỗi
chúng ta xét cho cùng thì không gì khác hơn là
loại bỏ dần những lầm lỗi của
bản thân cũng
như học cách
tha thứ những
lỗi lầm của người khác. Được như thế, cho dù chưa thể
trở thành một bậc
thánh nhân,
chúng ta cũng đã có thể tự hào về những
nỗ lực vươn lên
hoàn thiện của chính
bản thân mình!
Nhưng
vấn đề “làm lành, lánh dữ”, như đã nói, cũng có nguyên tắc của nó. Khi bạn đối mặt với một sự việc nào đó và
nhận xét: “Đây là việc xấu, ta không nên làm”, hoặc: “Đây là việc tốt, ta nên làm”.v.v... thì có vẻ như đó là một
phương cách cụ thể và
tích cực để giúp bạn lánh dữ, làm lành. Nhưng
sự thật là không bao lâu bạn sẽ bắt đầu
cảm thấy mệt mỏi và chán nản, bởi vì phải
liên tục đưa ra những
phán đoán đại loại như thế và
đồng thời cần đến rất nhiều
nỗ lực để có thể “làm” hoặc “không làm”...
Ngược lại, nếu bạn hiểu được rằng tất cả
chúng ta đều có khuynh hướng
thực hiện những việc xấu ác trong
trạng thái tinh thần nặng nề, trầm uất, và ngược lại, bao giờ cũng muốn
thực hiện những việc
tốt đẹp trong
trạng thái tinh thần nhẹ nhàng,
thanh thản, thì sự làm lành, lánh dữ của bạn sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Bạn có thể tự kiểm chứng nguyên tắc này nơi chính
bản thân mình,
đồng thời cũng có thể
quan sát những người quanh bạn để thấy rõ là nguyên tắc này
hoạt động như thế nào.
Khi một cặp vợ chồng cãi vã nhau và chén bát, ly tách trong nhà bay tứ tung, đổ vỡ
ngổn ngang... không ai có thể cho đó là việc tốt. Và sự việc không tốt ấy lại là
hoàn toàn bình thường, vì nó luôn diễn ra theo chiều hướng như thế
trước mắt chúng ta.
Nguyên nhân khởi đầu từ đâu? Chính là trong tâm trạng nặng nề gây ra bởi sự
sân hận – như
chúng ta vừa đề cập ở phần trước – mà sự việc không tốt này được
thực hiện. Bạn sẽ không thể
hình dung được rằng một người chồng có khả năng
kiềm chế hoặc hóa giải
cơn giận của mình mà vẫn
thực hiện sự việc đập phá
vô lý như thế!
Đơn giản chỉ là vì tâm trạng của anh ta
quyết định hành vi mà anh ta sẽ làm.
Tương tự, nếu bạn cần đến sự giúp đỡ của cấp trên, chẳng hạn như một kỳ nghỉ phép hoặc một đề nghị tăng lương... đừng bao giờ
dại dột đưa ra
đề xuất của mình vào lúc mà thủ trưởng đang có
vẻ mặt cau có. Ngược lại, nếu bạn có thể chọn lúc thủ trưởng đang ở trong một
trạng thái tinh thần hân hoan, phấn khởi, thì đề nghị của bạn sẽ có nhiều cơ may được
chấp thuận hơn.
Cũng có thể là bạn
chưa bao giờ lưu ý đến những điều tôi vừa nói, nhưng
thực tế vẫn luôn diễn ra như thế. Khi
chúng ta có một tâm trạng nhẹ nhàng,
thanh thản,
chúng ta luôn có khuynh hướng muốn làm tất cả những điều
tốt đẹp, chẳng hạn như giúp đỡ người khác,
tha thứ cho mọi
lỗi lầm, nhẫn nhịn mọi sự
xúc phạm... Ngược lại, trong một tâm trạng nặng nề, trầm uất,
chúng ta luôn có khuynh hướng
thực hiện mọi điều xấu ác, gây
xúc phạm hay
tác hại đến người khác, chẳng hạn như đập phá,
trừng phạt,
trả thù,
chỉ trích, nguyền rủa...
Và bởi vì tâm trạng bao giờ cũng
quyết định việc làm của
chúng ta, nên thay vì chú ý đến
việc thiện và việc ác, bạn nên chú ý nhiều hơn đến tâm thiện và tâm ác.
Tâm
thiện chính là tâm trạng
sáng suốt, nhẹ nhàng,
thanh thản,
loại bỏ được
hoàn toàn sự
chi phối bởi các nhóm
nguyên nhân như
tham lam,
sân hận, sự mê ngủ và
mệt mỏi,
bất an và
hối tiếc,
nghi ngờ. Vì sao có thể nói như vậy? Bởi vì trong một tâm trạng
sáng suốt như thế,
chúng ta luôn có khuynh hướng làm điều thiện, cảm nhận được niềm vui của
việc làm điều thiện, và do đó mà xét cho cùng thì đó chính là nguồn gốc khởi đầu của mọi điều thiện. Khi đã có tâm thiện,
chúng ta thực hiện mọi điều thiện theo một khuynh hướng
tự nhiên, theo một sự
thôi thúc từ
tự tâm, và do đó mà không
cảm thấy việc làm của mình là khó khăn hay
mệt mỏi. Nếu
chúng ta tự mình chưa có được tâm thiện, thì
việc làm điều thiện nếu có cũng chỉ là những
nỗ lực gượng ép, dễ gây ra sự chán nản và
mệt mỏi.
Mặt khác,
chính tâm thiện mới
quyết định những
lợi ích về mặt
tinh thần mà bạn có được trong
việc làm điều thiện. Vì thế, khi bạn
nuôi dưỡng tâm thiện, cho dù không gặp những
điều kiện để làm nhiều
việc thiện, thì điều đó cũng không
ngăn cản bạn có được những niềm vui
thanh thản, nhẹ nhàng luôn tràn ngập trong
tâm hồn. Ngược lại, khi không hiểu được điều này, bạn có thể ngày nào cũng bắt tay làm rất nhiều
việc thiện, nhưng phần
lợi ích tinh thần lại
vô cùng hạn chế. Điều đó chỉ
đơn giản là vì khi bạn không có được tâm thiện thì những niềm vui
thanh thản, nhẹ nhàng có được do
việc làm điều thiện sẽ không có lối nào để
đi vào tâm hồn của bạn, vốn đang bị ngăn che, bao phủ bởi các nhóm
nguyên nhân như
tham lam,
sân hận... Cũng
tương tự như một ly nước đầy sẽ không thể nhận thêm giọt nước nào nữa cả!
Nuôi dưỡng tâm thiện trước khi
thực hiện mọi việc thiện, đó là bạn nắm hiểu được nguyên tắc để
thực hiện công việc
một đời của mình dễ dàng và
hiệu quả hơn. Vì sao có thể nói như vậy? Bởi vì ngay khi bạn bắt đầu làm một điều thiện, dù là nhỏ nhặt, thì điều thiện ấy sẽ có
tác dụng nuôi lớn thêm tâm thiện của bạn. Và tâm thiện được nuôi lớn thêm sẽ càng tạo
điều kiện cho bạn
thực hiện những
việc thiện tiếp theo sau đó một cách dễ dàng và
thoải mái hơn, không có bất
cứ sự ngăn ngại nào trong
tâm hồn. Ở đây, mối tương quan thuận chiều giữa tâm thiện và
việc làm điều thiện sẽ phát triển theo cấp
số nhân, ngày càng mạnh mẽ,
vững chắc hơn.
Không ít người làm điều thiện nhưng lại chưa thực sự
nuôi dưỡng được tâm thiện. Điều đó không phải là không có lợi. Họ vẫn nhận được những
lợi ích nhất định từ
việc làm điều thiện của mình.
Tuy nhiên, cũng giống như người học một công việc mà không nắm được nguyên tắc của công việc ấy, họ sẽ phải
mò mẫm,
chậm chạp trong công việc.
Việc làm thiện khi ấy là đi ngược với khuynh hướng của một
tâm thức còn bị ngăn che bởi
tham lam,
sân hận... nên tất yếu sẽ làm cho họ
cảm thấy khó khăn, mỏi mệt. Do đó, khuynh hướng thối lui là điều rất dễ xảy ra.
Mặt khác, khi không
nuôi dưỡng được tâm thiện thì điều đó cũng
đồng nghĩa với một
tâm bất thiện, hay tâm ác. Bởi vì, như đã nói, một tâm trạng nặng nề, trầm uất bao giờ cũng là mảnh đất màu mỡ cho sự phát triển của mọi điều ác. Trong khi
việc làm điều thiện đối với những người này là khó khăn, mỏi mệt, thì việc rơi vào những điều xấu ác lại rất dễ dàng,
thuận lợi. Và mỗi khi
thực hiện một điều xấu ác,
tâm bất thiện lại càng được nuôi lớn thêm, tạo
điều kiện dễ dàng hơn cho việc rơi vào những điều xấu ác nặng nề hơn
tiếp theo sau đó.
Nói
tóm lại, việc
nuôi dưỡng tâm thiện là sự khởi đầu khôn ngoan nhất khi bạn muốn
hoàn thiện tâm hồn để có
một đời sống
tinh thần tốt đẹp hơn. Và để
nuôi dưỡng tâm thiện thì không
cần phải làm gì khác hơn là loại trừ tất cả các nhóm
nguyên nhân ngăn che, bao phủ sự
sáng suốt của
tâm hồn như
tham lam,
sân hận... Khi các
nguyên nhân ấy đã
bị loại trừ,
tâm hồn bạn sẽ
tự nhiên trở nên nhẹ nhàng,
thanh thản và
sáng suốt. Khi ấy, mọi điều thiện đều sẽ sẵn sàng để được
thực hiện, và mọi điều ác đều không thể
xen vào trong
tâm hồn của bạn.