KINH THẮNG MAN
Pháp Sư TAM TẠNG đời nhà TỐNG (người Trung Ấn Độ) dịch
Hoà Thượng Thích Thanh Từ Việt dịch
CHƯƠNG 6: VÔ BIÊN THÁNH ĐẾ.
- Thưa
Thế Tôn !
Thanh văn Duyên giác khi mới quán
thánh đế, nếu dùng
nhất trí đoạn các
trụ địa, dùng cái
nhất trí đủ cả bốn mà đoạn trừ
hiểu biết tu tập và
chứng đắc thì cũng
hiểu rõ được nghĩa của bốn pháp này.
- Thưa
Thế Tôn ! Không có cái thượng thượng trí
xuất thế gian mà bốn trí lại đạt tới
dần dần và bốn duyên
đưa tới dần dần. Cái
pháp không có sự
lần lượt dần dần đó là
thượng thừa trí
xuất thế gian.
- Thưa
Thế Tôn !
Thí dụ như
kim cang, đó là đệä nhất
nghĩa trí.
- Thưa
Thế Tôn !
Đệ nhất nghĩa trí ấy không phải như Sơ
thánh đế trí của
Thanh văn Duyên giác chưa đoạn
vô minh trụ địa.
- Thưa
Thế Tôn ! Vì
thánh đế trí không hai thứ mà khéo đoạn các
trụ địa.
- Thưa
Thế Tôn ! Không phải như
cảnh giới của tất cả
Thanh văn, cái không trí không thể nghĩ bàn của
Như Lai ứng
chánh đẳng chánh giác đoạn trừ tất cả
phiền não tạng.
- Thưa
Thế Tôn ! Nếu đoạn trừ được tất cả
phiền não tạng thì cái trí
cứu cánh đó là
đệ nhất nghĩa trí. Sơ
thánh đế trí không phải là trí đã
cứu cánh, chỉ mới là trí hướng đến
A nậu đa la tam miệu tam Bồ đề.
Thưa
Thế Tôn ! Nghĩa của thánh không phải để chỉ cho tất cả
Thanh văn Duyên giác.
Thanh văn Duyên giác thành tựu công đức có hạn lượng,
Thanh văn Duyên giác thành tựu thiểu phần
công đức,
vì vậy mà gọi là thánh.
Thánh đế không phải đế lý của
Thanh văn Duyên giác, cũng không phải
công đức Thanh văn Duyên giác.
- Thưa
Thế Tôn ! Đế lý này
Như Lai ứng
đẳng chánh giác trước tiên giác ngộ được, sau vì
thế gian bị
vô minh bao phủ mà mở bày giảng dạy. Nên gọi là
thánh đế.