CHƯƠNG BẢY
BƯỚC CHÂN THỨ BẢY LÊN ĐƯỜNG THỰC HIỆN
VIỆC TRỞ VỀ SỰ IM LẶNG:
SỰ CHUYỂN ĐỘNG TOÀN DIỆN CỦA TÂM THỨC
TRÊN CON ĐƯỜNG HÀNH ĐỘNG PHẬT GIÁO CỦA
TRÍ THỨC TÂY PHƯƠNG.
I. Ảnh Hưởng Lớn Lao Của Sự Cặp Gỡ Lạ Thường Giữa Christmas Humphreys, Alan Watts Và D.T. Suzuki Đối Với Văn Hóa Tây Phương Hậu Bán Thế Kỷ XX.
II. Con Đường Hành Động “Hành Vô Hành” Của Phật Giáo: “Niết Bàn Chính Là Con Đường Dẫn Đến Niết Bàn”
I. ẢNH HƯỞNC LỚN LAO CỦA SỰ GẶP GỠ LẠ THƯỜNG GIỮA CHRISTMAS HUMPHREYS, ALAN WATTS VÀ D.T. SUZUKI ĐỐI VỚI VĂN HÓA TÂY PHƯƠNG HẬU BÁN THẾ KỶ XX
Christmas Humphreys vừa mới chết cách đây mấy tháng (ngày 13-4-1983), sống trên mặt đất được 82 năm và đã
cống hiến cả đời mình
phụng sự cho
Phật Giáo Thế Giới. Ông sinh năm 1901 tại Luân Đôn,
xuất thân từ một
gia đình gồm bao nhiêu
thế hệ Iuật sư và
chánh án thẩm phán
nổi tiếng ở Anh quốc. Ông tốt nghiệp
đại học Cambridge và
trở thành một trong những luật gia quan trọng của Anh quốc (
cố vấn Hoàng Hậu, Queen's Counseler, và quan tòa thượng thặng
cho đến lúc hưu trí năm 1976). Đã say mê
nghiên cứu Đạo Phật từ lúc còn trẻ; năm 23 tuổi (1924), ông
thành lập Hội
Phật Giáo Anh quốc tại Luân Đôn (The Buddhist Sotiety),
cho đến nay được coi là tổ chức
Phật Giáo lâu đời nhứt và to lớn nhứt ở
Tây phương. Năm 1945, ông đã đưa ra “Mười hai Nguyên Lý của Phật Giáo” (Twelve Principles of Buddhism) và được dịch ra 14 thứ tiếng và đang
chấp nhận như
căn bản đại đồng thống nhất cho Phật Ciáo
Thế Giới. Năm 1962, ông được bầu là Phó Chủ Tịcn của Hội
Phật Giáo Tây Tạng (The Tibet Society) và Liên Phó Chủ Tịch của Hội
Phật Giáo Ấn Độ, Pakistan và
Tích Lan. Ông đã từng xuất bản nhiều sách về
Phật Giáo, về
Thiền Tông, và nhiều
vấn đề liên quan tới
Đạo Phật.
Vai trò của Christmas Humphreys đối với việc
truyền bá hoằng dương
Giáo Lý Đạo Phật tại
Tây phương từ trên nửa thế kỷ nay
quả thật là lớn lao, theo điệu
ảnh hưởng dây chuyền. Có thể nói theo điệu “trùng trùng duyên khởi” ở mức độ thấp nhứt của
tục đế,
nếu không có Christmas Humphreys thì những quyền sách của D.T. Suzukl đã không được xuất bản sau đại chiến thứ hai ở
Tây phương và đã không
tác động kinh hồn đến
toàn diện văn hóa Tây phương ở thế kỷ XX, nhứt là từ thập niên 50-60
cho đến nay. Và
nếu không có Christmas Humphreys cũng không có Alan Watts, và
chúng ta cũng biết rằng Alan Watts đã
tác động ảnh hưởng đến
giới văn nghệ,
trí thức, sinh viên,
tuổi trẻ Tây phương như thế nào.
Trong tập hồi ký tự truyện In My Own Way, Alan Watts đã nhắc lại Christmas Humphreys với tất cả lòng kính thương và lòng tri ơn
sâu rộng, và chính Christmas Humphreys đã đưa Alan Watts vào
thế giới Phật Giáo và được Alan Watts coi như “bậc thầy
quan trọng nhứt sau Francis Croshaw” (“Christmas Humphreys who, after Francis, was to become my second most important teacher”) (trang 84), theo Alan Watts thì “Christmas Humphreys đã đem đến cho tôi một nền
giáo dục mà không có tiền bạc nào có thể mua được và
lòng biết ơn sâu xa của tôi thì quả là vô lượng” (trangs 88). Về
ảnh hưởng của D.T. Suzuki và Alan Watts đối với
văn hóa học thuật Tây phương ở hạ bán thế kỷ XX này, tôi sẽ có dịp đề cập vào dịp
thuận lợi khác; bây giờ tôi chỉ xin nói qua sự gặp gỡ giữa D.T. Suzuki và Christmas Humphreys, vì chính sự gặp gỡ này là một
biến cố quan trọng
quyết định sự
quảng bá sâu rộng tư tưởng Thiền Tông của D.T. Suzuki ở khắp
thế giới hiện nay. Từ năm 1940, vài sách của Suzuki đã được bán hết ở Anh quốc, và tất cả số sách còn lại ở
Nhật Bản đã bị cháy sạch trong thời chiến tranh ở Đông Kinh năm 1945. Năm 1946, Christmas Humphreys có mặt trong
phái đoàn luật gia Đồng minh
tham dự Tòa án Chiến Tranh tại
Nhật Bản; lúc chiến tranh vừa
chấm dứt, và ông đã tìm mọi cách để viếng thăm
lui tới thường trực với D.T. Suzuki ở Kyoto, lúc đó D. T. Suzuki sống
ẩn dật và
tiếp tục viết và dịch bao nhiêu sách vở
Phật học; Christmas Humphreys đã tìm mọi cách đem hết những
tác phẩm quan trọng của Suzuki đưa về Anh quốc, và
vận động hết mọi cách để xuất bản những
tác phẩm của Suzuki. Nhờ thế mà
tác phẩm của Suzuki được
phổ biến lan rộng khắp
thế giới và được dịch ra nhiều thứ tiếng và đã
ảnh hưởng mạnh mẽ ở khắp toàn cầu. Chỉ nội một
công đức ấy thôi thì
chúng ta cũng đáng ghi ơn
cử chỉ hành động
hoằng pháp của Christmas Humphreys, đó là chưa nói biết bao nhiêu công lớn của Humphreys trong mọi
lãnh vực liên hệ đến sự
truyền bá Phật Giáo ở
Tây phương (xin đọc Sixty years of Buddhism In England. 1907-1967 của Christmas Humphreys) Christmas Humphreys đã viết rất nhiều sách về
Phật Giáo, nhưng theo tôi, quyển sách cô đọng và
tiêu biểu nhứt của ông ta “The Buddhist Way of Action” (
Con Đường Hành Động
Phật Giáo), quyển sách này 200 trang đưa ra một triết lý hữu hiệu
thực tiễn cho
đời sống hằng ngày, theo tiểu đề quyển sách: “A Working philosophy for Daily Life”,
áp dụng những nguyên lý
căn bản Phật Giáo vào
đời sống thực tiễn ở
xã hội Tây phương hiện nay.
II. CON ĐƯỜNG HÀNH ĐỘNG “HÀNH VÔ HÀNH” CỦA PHẬT GIÁO: "NIẾT BÀN CHÍNH LÀ CON ĐƯỜNG DẪN ĐẾN NIẾT BÀN”.
Quyển sách của Christmas Humphreys đề cập mọi khía cạnh
liên hệ đến hành động từ lãnh địa hành động
cho đến chủ động
tác nhân, hành động
sai lầm, hành động và không hành động
tác động và phản động
tác động và
hỗ tương tác động bát chính đạo, sự phát triển
tâm thức,
từ trí thức đến
trực giác, hành động trực tiếp và chương
cuối cùng dẫn đến
Vô Hành (Non-Action).
Phạm vi của chương này không
cho phép chúng tôi phân tích kỹ lưỡng về nội dung của quyển sách
linh động này.
Chúng tôi chỉ muốn nêu tên sách ra đây để cho những
Phật tử trí thức Việt Nam nào muốn có cái nhìn
thực tế, giản đị,
cụ thể và không
trừu tượng về
Con Đường Hành Động
Phật Giáo thì có thể tìm đọc để
suy nghĩ.
Thực ra Christmas Humphreys cũng chẳng có gì
hoàn toàn mới lạ để nói về
con đường hành động
Phật Giáo này, nhưng qua
kinh nghiệm trọn đời của ông trong
phạm vi hoạt động tích cực cho
Phật Giáo thế giới và qua
tinh thần uyển chuyển duy nghiệm
thực tế của ông
chúng ta có thể học được nhiều khía cạnh
tế nhị bất ngờ trong việc
chuyển hóa phương tiện hành động của ta trên đường
phụng sự Đạo Pháp. Với lối
diễn đạt vô cùng cởi mở và khiêm tốn
bình dị, ông nhắc nhở cho
chúng ta nhớ lại
chân lý bất diệt của
Phật Giáo mà nhiều khi
chúng ta đã từng quá
quen biết và vì thế đã quên
thể hiện cụ thể trong
hành vi hoạt động của ta
trong đời sống. Chẳng hạn tôi
chỉ trích dẫn hai câu thôi, rút ra từ quyển the Buddhist Way of Action, hai câu thôi, cũng đủ cho
chúng ta thấy được
ngôn ngữ sâu kín
bình dị của Christmas Humphreys, và
đồng thời cũng nói lên
tinh thần Phật Giáo của một
Phật tử Tây phương mà cả đời đã sống và hành động trong không khí
Đạo Pháp:
“Khi mình làm điều gì tốt thì điều ấy
trở về lại với mình, vì khi mình nghĩ thế nào thì mình trở nên thế ấy và ta là những gì ta đã làm cho chính ta, bằng những hành động “tốt” hay “xấu” (then the good we do comes back to us, for as we think so we become, and we are what we have made ourselves, by action “good” or “bad" (tr. 77); “tất cả những gì ta làm đều
tác động đến tất cả mọi kẻ khác và
thực ra cả
toàn diện vũ trụ, và những
hành vi tốt và những
hành vi xấu của ta đều có
ảnh hưởng đến ngay cả
một sinh vật nhỏ nhoi nhứt trên đời” (all that we do affects all others, and indeed the whole universe, and our good deeds and evil deeds have influence on the smallest thing that lives” (trang 77).
Nếu những nhà hành động chính trị sống
trọn vẹn với những câu
đơn sơ trên thì sự
đau khổ của trần gian này sẽ
giảm bớt đi rất nhiều. Những câu ấy rất
dễ hiểu và
bình thường, nhưng những
ý nghĩ trên của Christmas Humphreys đã được
nuôi dưỡng lâu năm trong không khí
tâm linh toàn diện viên dung của “sự sự
vô ngại pháp giới”. Có một câu khác của Christmas
Humphreys mà tôi cho là
tuyệt vời: “Thực thế,
tư tưởng phật Giáo căn bản chủ trương rằng
Niết Bàn chỉ là một và không khác nhau, đó chỉ là hai khía cạnh của một
Thực tại nhưng đó
thực ra chỉ là một
chân lý nằm trên bình diện
Giác Ngộ. Nhưng khi chưa
Giác Ngộ thì cũng có lý mà nói rằng tất cả những gì ta có thể biết được nhiều nhất về
Niết Bàn chính là
Con Đường đưa dẫn đến đó, và vì thế điều khôn ngoan là hãy
bước lên con đường ấy.
Chúng ta hãy
tiếp tục bước tới” (“Meanwhile, it is right to say that the most we can know of Nirvana is the way to it, and it is therefore wisdom to tread that way. Let us walk on” (trang 23)).
Đó là bài học lớn nhất mà Christmas Humphreys đã dạy cho
chúng ta:
chúng ta chưa
giác ngộ và
chúng ta chưa biết
giác ngộ là gì, nhưng
chúng ta đã học biết được
Con Đường đưa đến
Giác Ngộ mà
Đức Phật đã để lại cho
chúng ta.
Chúng ta chỉ cần cất
bước lên đường và
tiếp tục bước tới mãi. Let us walk on!
Và cả
sự nghiệp hoằng pháp của Christmas Humphreys đã
thể hiện toàn câu nói trên; tám mươi hai năm trên đời là
con đường kiên trì liên tục hướng thẳng vào một ngôi sao độc nhất của
đời người. Sự
GIÁC NGỘ. Chỉ nội
ý chí kiên cường
kiên trì ấy của Christmas Humphreys cũng đáng cho
chúng ta cúi đầu kính cảm.
Đang lúc tôi viết những dòng chữ cuối nơi đây, tôi có
cảm tưởng đang nghe bước chân của Christmas Humphreys đang bước đi
vui sướng thong dong trên một cõi vô hình khác đưa dẫn tới
Niết Bàn. Let us walk on!...
Los Angeles, 8-11-1983