Như bóng, không rời hình”.
Bao nhiêu điều dịu ngọt đang ứa bầm trên cây, trên người, neo đậu vào tất cả mắt thấy, tai nghe, tay sờ, thịt da xúc chạm, cảm nhận và
im lặng, lắng lòng nghe trôi, trôi, trôi về phía không cùng của những phận đời bi thiết.
Năm uẩn đang bùng cháy của
tham sân si. Lo nhìn
ngoại duyên mà phê này phán kia, còn nội thân và tâm đầy hôi dơ, còn cả đống bùng nhùng
phiền não, sầu
ưu bi khổ thì mình phớt lờ, cho là không có gì, rồi sẽ qua, sẽ ổn mà. Thật sự không ổn chút nào cả!
Sáu căn mở
cửa không cài chốt kỹ thì gặp
sáu trần đưa đến
trần lao nghiệp chướng, buồn lo
khổ nạn từ đây mà ra.
Tháng Giêng mùa
lễ hội, mùa của
cầu an, mong qua tai kiếp tật bệnh, muốn đủ thứ nhưng
chúng ta đã làm gì trong hành trang này của đời mình, chính mình trong mỗi nhịp thở
sinh khởi.
Nhấp ngụm trà ấm, mình nói với mình, mình dặn riêng mình, mình
phán quyết cho mình, mình hành động ngay mình mấy điều thiết yếu để mà AN!
Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý phải tự làm sạch cho chính mình, là dòng
năng lượng đẹp tự
chuyển hóa mình thì mới truyền tải
thông điệp đẹp kia tới người thân, bằng hữu,
cộng sự,
cộng đồng,
nhân quần.
Sám hối sáu căn, làm cho
thân tâm này
hiền hòa lại, sống với mình với người và vật cho ai cũng được
lợi lạc thì từ đây mới có thể gọi là an cùng nhau, lạc cùng nhau. Như vậy Ta-bà mới là
Tịnh độ nhân gian!
Đa phần,
chúng ta nương theo kiểu sống
ỷ lại,
tập khí, chịu sự
tác động từ bên ngoài, ít
chế ngự cảm xúc nên khó rà lại tần sóng của chính mình; rất dễ bị
lôi cuốn trong cơn hoảng loạn của bên ngoài. Chính
vậy mà lẽ ra chỉ có thể là
lo lắng,
sợ hãi,
ảnh hưởng công việc,
sức khỏe một đôi phần nhưng lại bị nhân lên
gấp ba, bốn, năm lần của
sự thật vốn dĩ. Do vậy, đem lại
hệ lụy của trì trệ và khổ đau trong cơn
lo lắng tột độ cũng từ chính mỗi
cá thể và từ
cộng đồng là có thật!
Khi chính mình
mệt mỏi,
lo âu,
sợ hãi thì dòng điện năng
yếu ớt, bệnh tật kia sẽ được dịp ấp ủ, bùng phát, cháy lên và lây lan sang người
thân quyến thuộc, bạn bè,
đồng nghiệp,
đồng sự,
cộng đồng xã hội, nhân sinh… Thật vậy, sanh già bệnh chết,
thiên tai địch họa là có thật, khó và không ai không phải
trải qua trong
cuộc đời. Nếu
chúng ta ngồi buồn,
ủ rũ thì
chắc chắn cơn bệnh, nỗi đau về thân xác, nhọc bệnh
tinh thần càng trì xuống, nó làm mình
bất an, có khi
xúi quẩy làm cho mình chỉ muốn tự tử, “chết quách cho xong”, nhưng không thể.
Trách nhiệm của
chúng ta với
bản thân,
gia đình, và bao nhiêu mối quan hệ buộc ràng khác khó mà làm chuyện
trốn tránh kia một cách hèn và
mê muội ấy được! Buồn khổ là có thật, nhưng nếu chỉ ngồi im cho cơn bão buồn kia ập tới thì mình không thể là thành đồng lũy sắt, chẳng thể là
thân kim cang bất hoại mà mình
chắc chắn sẽ là vách bùn, vụn vỡ nhanh mau thôi. Sống chung với
sợ hãi và phải
vượt qua nó, chớ để nó xâm hại, đó là
trách nhiệm của mỗi
con người.
Mỗi
chúng ta từ khi sinh ra cho tới lúc nhắm mắt tắt thở (có khi phải
mở mắt tắt thở nghẹn ngào nữa!), luôn
trải qua vô vàn buồn lo,
sầu khổ, chỉ là mình cho qua, kệ đi mà, vì cuộc sống, vì ngày mai nên không hoặc chưa dám, chưa chịu nhận rõ sự khổ bủa vây!
Sợ hãi trong đói ăn, đói mặc, đói giải trí… rồi cao hơn nữa là sự mong muốn, phải có được, phải như vậy và được như
vậy thì mới chịu nhưng có bao giờ là
như ý, là
toại ý cho nên
lo lắng,
thất vọng chuyển thành
sân hận, bất kham, chống đối.
Chúng ta mong muốn và bị
chi phối bởi
vật chất,
danh vọng, nhu
cầu lợi dưỡng cho
bản thân quá nhiều nên
đau khổ đi liền theo đó.
Sợ hãi thất nghiệp, mong muốn tăng lương,
hy vọng được du lịch khắp đó đây, muốn được bình yên và hạnh phúc… nhưng cứ ngồi đó mơ mà không hành động
cụ thể thì
sợ hãi vẫn là liều thuốc độc đưa
chúng ta tới bến bờ
đau khổ. Công việc thì làm cho tới hết đời vẫn chưa xong, cứ làm và làm cho thật tốt từng việc một. Còn nếu như
sinh khởi tham lam,
ích kỷ, hại người, hại vật thì nỗi
lo lắng sẽ hiện khởi, có khi giấu
mọi người nhưng khó mà che được nỗi
lo âu trong
tâm tưởng, trong giấc mơ, trong riêng mình khi phải
đối diện với chính mình.
Mỗi người cũng chỉ có thể tự mình đứng lên,
vượt qua nỗi
sợ hãi kia bằng
trí tuệ,
niềm tin rằng mình sẽ khỏe, sẽ mạnh, sẽ bằng an trước giông bão của
thiên tai, nhân tai, của dịch bệnh, của thất bại, của lo toan bằng
ý chí.
Tâm lý là khoảnh khắc, là
cảm giác. Phải tự truy vấn mình, làm cho mình an và khỏe thì mới có thể nói hay giúp người
thân quyến thuộc và bên ngoài an được!
Ý chí tự thân sẽ
quyết định mình khỏe hay mệt, khổ hay vui,
bình an hay
bất an.
Ý chí phải được sống trong ánh sáng của
trí tuệ, sự
hiểu biết kiến thức,
tri thức để
áp dụng phù hợp với cơ địa mình, với
đời sống hiện hữu này một cách
phù hợp.
Dĩ nhiên, không
thờ ơ, không thể
xem thường thiên tai địch họa, những
tác nhân xấu từ bên ngoài hoặc
ảnh hưởng trực tiếp,
gián tiếp tới mình và người thân.
Vì vậy, phòng bệnh, phòng vẫn luôn là tiêu chí hàng đầu cho tất cả sự và lý diễn ra sau đó.
Nếu không phòng tốt thì khó mà tránh tốt được!
Bây giờ, ngăn lại cơn ho đang kéo dài của mình và người bằng cách vươn vai
đứng dậy, hít sâu
thở dài cho máu huyết
lưu thông, điều hòa
hơi thở, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý này xoay
trở lại bên trong dò xét lại thật kỹ về
vấn đề đang xảy ra kia là “thật có” hay chỉ là “thoáng qua”, là “do mình” hay “do sự chung”. Tâm có an thì thân mới khỏe. Thân có sạch thì khó bị
tiêm nhiễm. Tâm có rộng mới dung chứa được mọi điều xấu ác,
tốt đẹp.
Thiên tai bệnh dịch, dù muốn dù không vẫn luôn
đồng hành cùng
đời sống xã hội loài người chúng ta từ thuở
sơ khai tới nay.
Cơ bản,
chúng ta phải sống hài hòa với môi trường, sống tốt với muôn loài, xem muôn loài là bạn thì tai kiếp đất, nước, gió, lửa sẽ khó mà diễn ra. Ngược lại, chính mình làm cho mình khổ mà thôi!
Thứ nữa, vệ
sinh thân thể,
ăn uống thanh đạm, ăn chín uống sôi, mở toang các cửa, vệ sinh nhà cửa phòng ốc
thường xuyên, cho nắng
tràn vào,
tăng cường hoạt động thể thao, sống gần với
thiên nhiên, chớ
lạm dụng máy điều hòa, lười đi lại,
hạn chế làm siêu
anh hùng bàn phím, năng làm thiện nguyện với
cộng đồng. Nở nụ cười cho nhau xua bao
phiền muộn. Trấn an chính mình, mỗi người tự xây cho mình ngọn lửa
ấm cúng thì nhiệt năng ấy làm ấm áp khắp nơi. Ngược lại, ai cũng
chất chứa sân hận, sẵn sàng đả thương nhau thì chắc rằng khó mà trấn an, khó mà
vượt qua nỗi khổ niềm đau.
Thế giới đầy
biến động, cả
cuộc đời chúng ta là chuỗi dài của
bất như ý, nếu
chúng ta cứ
mải miết chạy đuổi, mong cầu bên ngoài mà không
chế ngự cảm xúc, chẳng chịu biết đủ, dừng lại thì mãi khổ, mãi lo, mãi sợ và hoảng hốt. Tình huống xấu tốt đến từ bên ngoài, và có cả sự
tham gia của chính chủ thể là mình nữa. Đừng lên án, đừng
chửi rủa, đừng
vô tâm, hãy chung tay làm điều tốt, có thể, vì một
cộng đồng, đất nước,
thế giới ngày một
tốt hơn là
trách nhiệm của toàn
nhân loại. Ai cũng muốn sống, ai cũng muốn khỏe, ai cũng muốn đẹp, ai cũng muốn
hạnh phúc thì cớ gì
chúng ta làm đau nhau!
Cảm ơn virus và bệnh dịch để cho mình được
mở lòng sáng mắt thấy được thân và tâm này hôi dơ.
Xin lỗi virus và bệnh dịch đã cho mình thấy được lòng
tham sân si,
ích kỷ của
bản thân và
con người đã và đang ngày một xấu ác tới mức khó và không thể
chấp nhận được. Do vậy,
phản ứng ngược,
hậu quả từ mình gây ra là điều có thật! Buông dần nghiệp sát, khởi sâu
bi tâm, sống
thiết thực an vui cho mình và người cùng muôn vật là hành trang trên bước đường an vui,
giải thoát khỏi khổ đau của tất cả chúng sanh!
MỤC LỤCPHẬT GIÁO & CƠN ĐẠI DỊCH CORONAVIRUS