có những
buổi lễ người ngồi ra cả ngoài lòng đường.
Phật tử đến chùa để cúng bái,
cầu nguyện Tam bảo gia hộ.
Chư Tăng (Ni) hiếm khi
thuyết pháp cho
Phật tử, một số vị còn
tham gia hầu đồng.
Ở miền Trung và miền Nam, chùa bài trí thờ tự
đơn giản hơn nhưng
uy nghi, và
chư Tăng thường
thuyết pháp hay mở lớp dạy
giáo lý cho
Phật tử. Đầu năm các chùa cũng tổ chức
cầu an cho
Phật tử nhưng chú trọng về
thực hành theo
Chánh pháp của
Đức Phật như
tụng kinh Dược Sư, tạo các việc phước, sống thiện lành; bên cạnh đó một số chùa vẫn còn cầu cúng sao hạn.
Tôi không có ý
phân biệt, chỉ muốn hỏi: Tại sao lại có sự khác biệt trong
hệ thống chùa chiền, cách hướng dẫn
tu tập cho
Phật tử ở các miền?
Phải chăng do khác biệt
văn hóa vùng miền, do
quan điểm của tông-hệ phái, do
chư Tăng (Ni) mỗi nơi hướng dẫn một khác, hay do
Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPGVN) chưa có sự
quản lý thống nhất?
(MAI MINH,
[email protected])
ĐÁP:
Bạn Mai Minh thân mến!
Những
vấn đề bạn
quan tâm, thắc mắc cũng chính là những
ưu tư, trăn trở của tất cả
bốn chúng đệ tử Phật. Chính GHPGVN các cấp là
cơ quan có
chức năng và
thẩm quyền cao nhất để
giải quyết những
vấn đề này. Trong khi chờ đợi các
giải pháp cụ thể từ GHPGVN,
chúng tôi xin có vài
nhận định về những
vấn đề nêu trên.
Đặc trưng cơ bản của
Phật pháp là hội nhập hay hòa nhập, có điều hòa nhập mà không hòa tan. Hòa tan là phá đạo, thậm chí sẽ mất đạo. Đến
quốc gia, xứ sở nào
hạt giống Phật giáo đều nảy mầm, bám rễ và lớn mạnh tạo ra một sắc thái
Phật giáo riêng. Ngay cả trong một
quốc gia, tùy vùng miền, tông-hệ phái mà
Phật giáo có sự khác biệt. Sự khác biệt này chính là
phương tiện nhưng
hoàn toàn đồng nhất trong
nhận thức căn bản về
Chánh pháp, trong
quan điểm và
mục đích tu tập là
thành tựu giải thoát,
an lạc.
Phương tiện tùy duyên là một trong những
đặc điểm ‘linh động, nhập thế’ của
Phật giáo Việt Nam, nhất là
Phật giáo Bắc tông. Nhưng căn cốt của
vấn đề là “tùy duyên trong bất biến”.
Tùy duyên mà vô tình hay
cố ý lãng quên
bất biến là hiểm họa khôn lường cho
Phật pháp.
Trước hết là
vấn đề ‘trong chùa có phủ’. Chùa thờ chư Phật, Bồ-tát,
Tổ sư,
Hộ pháp. Phủ thờ Mẫu và các Thánh, Thần v.v...
Giáo điển và
phương pháp tu tập của
đạo Phật và đạo Mẫu vốn dĩ khác biệt nhau. Vì
nguyên nhân nào đó từ xa xưa mà ‘trong chùa có phủ’ thì khả dĩ
phương tiện tạm
chấp nhận. Còn chùa mới mà xây thêm phủ thì
thật không nên. Theo
quan điểm Chánh pháp, hàng
Phật tử,
chánh kiến chưa
rõ ràng,
chánh tín chưa
vững chắc mê theo
thần thánh thì Tăng (Ni) cần huấn chỉnh. Riêng
chư Tăng (Ni) thành viên của GHPGVN mà
tham gia hầu thánh, lên đồng thì thật
mê tín bại hoại, khiến
Phật pháp suy đồi.
Dĩ nhiên chức năng quan trọng của chùa là
cầu an, cầu siêu cho
Phật tử.
Tuy nhiên,
cầu an theo
Chánh pháp không hề có dương sao, giải hạn. Tăng (Ni) và
Phật tử có
chánh kiến tin hiểu rằng, mỗi người đều do nghiệp thiện hoặc ác của họ đã gây tạo rồi
trở lại ‘chiếu mạng’, không có sao nào chiếu cả. Thế nên, muốn
nghiệp quả xấu ác không ‘chiếu mạng’ thì cần giải nghiệp chứ
không giải hạn. Không có bất cứ cách cầu cúng nào có thể giải được hạn, chuyển được nghiệp.
Đức Phật không hề dạy
chúng ta cầu cúng sao hạn để mong giải nghiệp. Muốn giải nghiệp phải tu, chuyển
ba nghiệp thân khẩu ý từ xấu ác sang thiện lành,
tích cực làm thiện để vun bồi
phước báo.
Chư Tăng (Ni)
thọ dụng của
tín thí, ngoài việc trau dồi
Giới Định Tuệ để
giải thoát tự thân, chư vị còn mang
trọng trách thuyết pháp để đền đáp bốn ơn sâu nặng. Cần
lưu tâm là,
thuyết giảng Phật pháp không phải
nhiệm vụ của
giảng sư mà của tất cả
đệ tử Phật. Trong đó,
chư Tăng (Ni) phải
tiên phong, bởi ‘Đạo tại Tăng hoằng’. Thuyết đây không chỉ là giảng mà
bao gồm đọc kinh, tụng giới, kể chuyện Phật, chia sẻ
kinh nghiệm tu tập…
cho đến kiến lập thư viện, tạo dựng tàng kinh,
cung cấp tư liệu
kinh pháp đến với
mọi người.
Chư Tăng (Ni) không
thuyết pháp vì nhiều
lý do: Có thể chư vị không thấy được tầm quan trọng của
thuyết pháp, có thể chư vị chưa hiểu thấu đáo
Phật pháp, hoặc
ngại ngùng khi cách
hành đạo của mình không
tương ưng với
Chánh pháp v.v... Nếu
chư Tăng (Ni) không
quan tâm đến
thuyết pháp, không hướng dẫn
tu tập, sa đà vào
phương tiện cầu cúng thì
Phật tử sẽ tự
tìm hiểu Chánh pháp, và
dĩ nhiên,
Phật tử sẽ tự
kiến lập đường hướng
tu tập cho riêng mình. Đây là một
sự thật, là
nguyên nhân căn bản của
xu thế hướng ngoại
cầu pháp trong một số hội nhóm
Phật tử hiện nay.
Hiện nay,
chức phận trụ trì tự viện được Nhà nước và
Giáo hội bảo hộ cũng như
chế tài. Vì
bảo hộ cũng như
chế tài chỉ chú trọng đến mặt
quản lý nhà nước mà thôi nên tạo ra
hiện tượng vị
trụ trì dần trở nên có
quyền lực tuyệt đối trong
tự viện và
tín đồ. Đây cũng chính là cơ hội mà cũng là thách thức cho các vị
trụ trì. Cơ hội vì
trụ trì có
điều kiện phát huy
tài đức để
phụng sự. Thách thức vì mỗi vị
trụ trì khả năng,
trình độ,
nhận thức,
tâm nguyện khác nhau. Không may nếu
trụ trì cứ ‘tùy duyên’
hành đạo mà không nương vào ‘bất biến’ của
Phật pháp thì chùa có nguy cơ
biến thành am, miếu, phủ,
từ đường, chuyên coi xem cầu cúng, nói chung là
truyền bá nhiều điều phi
Chánh pháp. Và cần
thẳng thắn nhìn nhận, GHPGVN dường
như không mấy
quan tâm, chú ý đến những điều này.
Thế nên, không phải do khác biệt
văn hóa vùng miền, không phải do tông-hệ phái, vì
Chánh pháp vốn không
phân biệt, chỉ một vị
duy nhất là
giải thoát,
an lạc.
Nguyên nhân chủ yếu là do một bộ phận
cá nhân Tăng (Ni) vì nhiều
lý do khác nhau đã không hiểu,
thực hành, vận dụng
phương tiện đúng
Chánh pháp. Mặt khác, GHPGVN cũng chưa phát huy hết
vai trò quản lý của mình để
chấn chỉnh,
uốn nắn kịp thời.
Chúng tôi hy vọng rằng, GHPGVN ngày càng
hoàn thiện về mọi
phương diện, phát huy
Bi Trí Dũng để
phá tà hiển chánh, nêu cao
Chánh pháp, lợi đạo ích đời.
Chúc bạn tinh tấn!
Nhiên Như - Quảng Tánh | http://thichquangtanh.blogspot.com
Thư Viện Hoa Sen
Bài đọc thêm:
Ứng dụng tinh thần tùy duyên bất biến, bất biến tùy duyên (Thích Thông Việt)
Tùy duyên bất biến (Minh Tâm)
Tùy duyên nhi bất biến (Thích Thanh Từ)