BỐN ĐIỀU NHẮC NHỞ Bốn điều nhắc nhở
truyền thống là bốn điều nhắc nhở
căn bản về tại sao người ta có thể tạo nên một
nỗ lực liên tục để quay
trở về với phút giây
hiện tại. Điều đầu tiên nhắc nhở
chúng ta về sự sinh ra làm người quí giá của
chúng ta; điều thứ hai, nhắc nhở về sự
thực tập về
vô thường; điều thứ ba, về qui luật của nghiệp; điều thứ tư, về sự
vô nghĩa của việc
liên tục luẩn quẩn
trong vòng luân hồi. Hôm nay, tôi muốn nói về bốn phương thức
liên tục đánh thức bạn và nhắc bạn tại sao bạn
thực tập, tại sao khi bạn
quay về nhà, bạn nên
cố gắng tạo một
không gian để có thể
Thiền tập mỗi ngày và chỉ để
hiện hữu với chính bạn theo cách mà bạn đã ở đây trong một tháng. Tại sao thậm chí thật uổng phí
thời giờ để
tỉnh thức hơn là để ngủ? Tại sao phải dành
thời gian còn lại gieo những
hạt giống của
tỉnh thức,
tham vọng mà bạn muốn tạo một bước nhảy, cởi mở hơn và
trở thành một chiến sĩ ? Tại sao? Khi có tất cả những
lo âu về tài chính, về
vật chất, khi có
vấn đề với bạn bè, với
cộng đồng,
vấn đề với mọi thứ và bạn
cảm thấy bị kẹt, tại sao phải
tốn công nhìn lên bầu trời và gắng
tìm ra một lỗ hổng hay một khoảng
không gian trong sự
hỗn loạn đó?
Chúng ta luôn tự hỏi về những
vấn đề rất cơ bản này.
Bốn điều nhắc nhở sẽ khơi mở cho những
vấn đề này. Bạn có thể
suy nghĩ về chúng bất kỳ lúc nào, dù bạn sống ở
tu viện Gampo hay ở Vancouver hoặc ở Minnesota, Chicago, New york City, Black Hole of Calcutta, trên đỉnh Everest, dưới đáy
đại dương. Dù bạn là một con rắn nước Naga (water-being; Sinh vật nước) hay một con ma, một
con người,
một sinh vật
địa ngục (hell-being), một loại
chư thiên (god-realm person)–bất kể bạn là gì–bạn có thể
suy nghĩ kỹ về 4 điều nhắc nhở này và tại sao bạn
thực tập.
Điều nhắc nhở đầu tiên là sự đáng quí khi được làm người. Tất cả
chúng ta ngồi đây đều có được cái mà
truyền thống gọi là một sự sinh ra hiếm quí và
tuyệt vời. Tất cả những gì bạn phải làm là nhặt một tạp chí Time lên và
so sánh chính bạn với hầu như bất kỳ ai trên bất kỳ trang báo nào để
nhận ra rằng, thậm chí bạn có những nỗi khổ đau của bạn, sự không
hài lòngtâm lý của bạn,
cảm giác bị
mắc kẹt của bạn...nhưng bạn vẫn thuộc loại
diễm phúc hơn khi
so sánh với những người bị cán bởi xe tăng, bị
chết đói bị đánh bom, bị ở tù, bị nghiện rượu
nghiêm trọng hay nghiện
ma túy hoặc bất cứ cái gì mang tính tự hủy hoại
bản thân. Ngày hôm kia tôi đọc một tờ báo kể về một cô gái 19 tuổi bị nghiện
ma túy. Cả
cuộc đời cô, cô sẽ
tiếp tục chích
ma túy cho đến khi cô chết. Mặc khác, sống một cuộc sống
thoải mái trong đố mọi thứ đều
hoàn toàn đắt tiền cũng
không hữu ích gì cả. Bạn không có cơ hội để phát triển
hiểu biết về
con người đau khổ ra sao hay có
ý thức nhiều về tấm lòng cởi mở. Tất cả đều bị kẹt trong một
cảm giác có 2 hay 3 trăm đôi giày trong tủ, như Imelda Marcos, hay một căn nhà đẹp với một hồ bơi hoặc bất cứ cái gì bạn có.
Điều cơ bản là
nhận ra rằng
chúng ta có mọi thứ đang đi cùng
chúng ta.
Chúng ta không có nỗi đau cực kỳ nào mà không thể
tránh khỏi.
Chúng ta không có niềm vui
hoàn toàn nào
dụ dỗ chúng ta vào
si mê. Khi
chúng ta bắt đầu
cảm thấy chán nản,
thật hữu ích để nghĩ kỹ về điều đó. Có lẽ đây là lúc tốt nhất đẽ đọc báo nhiều và
nhận ra cuộc đời có thể khủng khiếp như thế nào.
Chúng ta luôn ở trong một
vị trí mà một điều gì đó có thế xảy ra cho
chúng ta.
Chúng ta không biết
chúng ta là những người
Do thái sống ở Pháp, Đức hoặc Hà Lan vào những năm 1936,
chúng ta chỉ dẫn dắt
cuộc đời bình thường của
chúng ta,
thức dậy vào buổi sáng, ăn 2 hay 3 bữa trong một ngày, có những
thói quen hằng ngày và rồi một ngày kia Gestapo đến và đưa
chúng ta đi. Hoặc có thể
chúng ta đang sống ở Pompeii và
đột nhiên một núi lửa
bộc phát và
chúng ta ở dưới nhiều dung nham núi lửa. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Bây giờ là một
thời gian không
chắc chắn.
Chúng ta không biết–ngay cả ở mức độ
cá nhân, ngày mai, bất kỳ ai trong
chúng ta có thể
nhận ra rằng
chúng ta có một căn bịnh
vô phương cứu chữa hay rằng một ai đó mà
chúng ta rất yêu mắc phải căn bệnh đó.
Nói cách khác,
cuộc đời có thể
đảo lộn tất cả bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Thật đáng quí, thật ngọt ngào và quí báu
cuộc đời của chúng ta!
Chúng ta đang ở độ
tuổi trẻ đẹp này,
chúng ta có
sức khỏe và
thông minh, có
giáo dục, tiền bạc và
đại loại như vậy. Tuy mỗi người trong
chúng ta đều có hơi
chán nãn suốt khóa học này, mỗi một người trong
chúng ta đều có
cảm giác đó trong lòng mình. Điều đó xảy ra một cách xác định. Một điều mà Rinpoche dạy và cũng thật sự bày tỏ với tất cả chúng ta–ngay cả khi không dễ
thành công trong việc đẩy nó đi–là rằng chỉ vì bạn đang
cảm giác chán nản không có nghĩa là bạn quên đi sự quí giá của cả tình huống. Sự chán nản cũng giống như
thời tiết, nó đến rồi đi. Rất nhiều những
cảm giác, xúc cảm,
ý nghĩ khác nhau đến rồi đi
mãi mãi, nhưng đó không phải là
lý do để quên đi
giá trị của cả tình huống. Sự
nhận ra cuộc đời quí giá như thế nào là một trong những
năng lực mạnh mẽ nhất của bạn. Nó giống như
lòng biết ơn. Nếu bạn
cảm thấy biết ơn đối với
cuộc đời, thì dù những chiếc xe tải Nazi đến và mang bạn đi, bạn cũng không đánh mất
cảm giác biết ơn đó. Có một khẩu ngữ
Đại thừa (Mahayana) như sau: “Hãy
biết ơn mọi người”. Về cơ bản, một khi bạn có
cảm giác biết ơn này đối với
cuộc đời và sự quí báu của việc sinh ra làm người thì nó sẽ giúp bạn rất nhiều. Nếu bạn nghĩ bạn có thể bắt đầu
cảm thấy biết ơn khi bạn ở
cõi địa ngục, nếu bạn nghĩ bạn có thể bỗng nhiên trở nên
vui tươi, bạn sẽ
nhận ra khoảng 50% khó khăn trong tình huống
hiện tại của
chúng ta; bạn sẽ có
phiền toái khi làm điều đó.
Chúng ta thực sự ở trong tình huống dễ nhất và tốt nhất. Rất tốt để nhớ điều đó. Rất tốt để nhớ tất cả những
cuộc nói chuyện mà bạn đã từng nghe về điều thiện cơ bản, lòng vuì vẻ và sự
biết ơn.
Truyền thống Vajrazana
nhấn mạnh nhiều đối với tình yêu sâu sắc mà có thể là một
hình thức của
lòng biết ơn vô hạn, có nhiều sự suy niệm trong đó. Tình yêu sâu sắc tức là nhớ tất cả những ai làm việc
cực nhọc, có cùng nỗi đau, có cùng chứng loạn
thần kinh như
chúng ta, có cùng sự chán nản, sự đau răng, quan hệ khó khăn, cùng những khó khăn như chúng ta–mọi thứ đều giống nhau–mà họ không
từ bỏ được; họ là một nguồn
cảm hứng cho
chúng ta. Bạn có thể nói họ là những nam và nữ
anh hùng, bởi vì khi
chúng ta đọc những
câu chuyện của họ (khi
chúng ta đọc
câu chuyện của Milarepa chẳng hạn), thay vì
cảm thấy khủng khiếp,
chúng ta đồng cảm với vị ấy
trong suốt câu chuyện.
Chúng ta nhìn thấy chính
chúng ta trong mỗi đoạn,
chúng ta nhận ra rằng có thể
tiếp tục và không
vứt bỏ.
Chúng ta cảm thấy tình yêu sâu sắc đối với những người làm việc
vất vả để tạo sự
thoải mái eho
chúng ta. Đôi lúc bạn gặp một giáo viên
đặc biệt hình tượng hóa điều đó cho bạn, và rồi bạn cũng có một lãnh tụ
tinh thần để
cảm thấy yêu thương sâu sắc. Nó như thử những người này truyền xuống một
dòng dõi của
lòng biết ơn và sự không
sợ hãi, niềm vui và khả năng nhìn thấy sâu sắc. Và họ cũng như
chúng ta, ngoại trừ rằng đôi khi
chúng ta đánh mất
tâm hồn. Có những ví dụ làm
chúng ta biết ơn to lớn và
thương yêu đối với những người này. Nó cho
chúng ta một
ý niệm về
tinh thần mà
chúng ta có thể
theo đuổi trong
dòng dõi đó. Rồi thì những gì
chúng ta làm để
nhận ra sự quí báu của việc sinh ra làm người có thể là một nguồn
cảm hứng cho những người khác.
Trong những năm đầu thập niên 70, một người bạn nói với tôi: “Bất kỳ điều gì bạn có thể học về
việc làm bạn với
cảm giác nản lòng, hay
cảm giác sợ hãi, hoặc về
tình trạng khó khăn,
phức tạp,
ý niệm về sự bị hạ câp,
ý niệm về sự phẫn hận–bất kỳ điều gì bạn có thể làm với những điều này là hãy
vui lòng với chúng, bởi vì điều đó sẽ là một nguồn
cảm hứng đối với người khác”. Đó thật sự là một
lời khuyên tốt.
Vì vậy khi tôi bắt đầu trở nên
phiền muộn, tôi thường nhớ “Bây giờ đợi một phút. Có lẽ tôi phải nghĩ ra cách để tự
đánh thức mình thật sự, bởi vì có nhiều người
đau khổ như vậy, và nếu tôi có thể làm điều đó, họ cũng có thể làm được điều đó”. Tôi
cảm giác một
ý niệm về sự
liên hệ. “Nếu một Shmuck như tôi có thể làm điều đó, bất cứ ai cũng có thể làm được điều đó”. Đó là những gì tôi thường nói, rằng nếu một người
đau khổ như tôi, người
hoàn toàn bị kẹt trong
giận dữ và
phiền muộn, bội phản–nếu tôi có thể làm điều đó thì bất kỳ ai khác cũng có thể làm, vì thế tôi đang
cố gắng. Đó là một
lời khuyên thường giúp tôi
nhận ra sự sinh ra làm người quí báu của tôi.
Điều nhắc nhở thứ hai là về tính
vô thường của
vạn hữu.
Đời sống rất ngắn ngủi. Thậm chí
chúng ta sống 100 tuổi, nó cũng rất ngắn. Hơn nữa, tuổi thọ của
con người là không thể
nói trước.
Cuộc đời của
chúng ta là
vô thường. Chính tôi có cao nhất là 30 năm nữa để sống, có thể là 35 năm, nhưng rồi nó sẽ dừng lại. Cũng có thể tôi chỉ có 20 năm để sống. Có thể thậm chí tôi không có một ngày nữa để sống.
Thật hữu ích để nghĩ rằng tôi còn rất ít chặng đời dài đó. Nó làm tôi
cảm thấy rằng tôi muốn
sử dụng nó thật tốt. Nếu bạn
nhận ra rằng bạn không có nhiều năm nữa để sống và nếu bạn sống như thử bạn thật sự chỉ còn sống một ngày, thì
ý niệm vô thường làm mạnh hơn
cảm giác quí báu và sự
biết ơn. Về mặt
truyền thống thường cho rằng mỗi khi bạn sinh ra, cũng tức là bạn bắt đầu chết đi. Tôi nhớ rằng ở Boulder, hàng năm người Hare Krishna
thiết lập một cuộc trưng bày về
hình dáng cuộc đời con người bắt đầu là một đứa bé mới sinh rồi qua tất cả những giai đoạn của
cuộc đời. Bạn không
thể không nhận ra cái
hình dáng này lớn lên và mạnh lên hơn trong sự quan trọng nhất của
cuộc đời,
cho đến khi
toàn bộ sự việc bắt đầu
đi xuống và
hình dáng được biểu hiện trở nên già hơn và cái
cuối cùng là một
xác chết. Bạn cũng không biết là bạn có
đặc ân đi qua
toàn bộ tiến trình ấy hay không. Ngay cả nếu bạn có, thì
vô thường cũng rất thật. Khi bạn bị
phiền muộn, bạn có thể nói với chính mình: “Tại sao phảỉ
tốn công ngồi? Tại sao phải
mất công tìm ra cho chính tôi và cho người khác, sự
phiền muộn này là gì? Tại sao nó làm tôi chán nản? Tại sao bầu trời hôm nay trong xanh như vậy nhưng hôm nay mọi thứ lại xám xịt. Tại sao
mọi người tươi cười với tôi hôm qua nhưng bây giờ họ lại nhăn mặt với tôi? Tại sao hôm qua tôi dường như làm đúng
mọi việc mà hôm nay lại làm sai mọi việc? Tại sao và tại sao?”. Nếu bạn
một mình ở nơi
ẩn dật, bạn sẽ vẫn bị
phiền muộn. Không có ai để trách cứ; chỉ là
cảm giác ấy nảy sinh. Bạn tự hỏi nó là gì? Nó là gì? Nó là gì? Tôi muốn biết. Làm thế nào tôi có thể tự
đánh thức mình? Làm thế nào tôi có thể làm điều đó mà nó không phải là một
thói quen hoàn toàn? Làm thế nào tôi có thể thoát ra khỏi
lối sống nhàm chán này?
Làm thế nào
chúng ta từ bỏ sự
nhàm chán của cuộc sống chúng ta?
Giáo lý dạy: “À, đó là
lý do chúng ta ngồi Thiền. Đó là
ý nghĩa của
chánh niệm. Nhìn một cách
cẩn thận, chú ý đến từng chi tiết”. Nhớ về
vô thường là
động cơ thúc đẩy bạn nhìn lại, quay lại
giáo lý để xem chúng nói với bạn điều gì, làm thế nào để làm việc với
cuộc đời của bạn, làm thế nào để
đánh thức chính bạn, làm thế nào để tươi vui lên, làm thế nào để đối mặt với các
cảm xúc. Đôi lúc, bạn sẽ vẫn đọc lui đọc tới nhưng bạn không thể
tìm ra câu
trả lời ở đâu cả. Nhưng rồi một ai đó trên xe buýt sẽ nói cho bạn, hoặc bạn sẽ
tìm ra nó ở giữa một cuốn phim, hoặc có thể thậm chí trong một
chương trình thương mại trên Tivi. Nếu bạn thật sự có những câu hỏi này, bạn sẽ
tìm ra những câu
trả lời bất kỳ ở đâu. Nhưng nếu bạn không có câu hỏi,
rõ ràng sẽ không có câu
trả lời.
Vô thường nghĩa là
thực tế cuộc đời trôi nhanh. Có vài người rất tinh xảo trong
thực tập chánh niệm đến nỗi họ có thể thực sự thấy mỗi một sự chuyển động nhỏ của tâm trí–thay đổi, thay đổi, thay đổi. Họ cũng có thể
cảm thấy thân thể thay đồi, thay đổi và thay đổi. Thật rất đáng
ngạc nhiên. Trái tim bơm máu luôn luôn và máu luôn
lưu thông,
thức ăn được
tiêu hóa và toàn tiến trình sống xảy ra. Nó gây
kinh ngạc và nó rất
vô thường. Một ngày nào đó bạn du lịch trên một chiếc xe hơi và đó có thể là một sự
kết thúc. Nếu bạn thật sự hoang tưởng,
vô thường có thể làm cho bạn
điên tiết bởi vì bạn hoảng sợ sẽ vượt khỏi sự
kềm chế, bạn sợ đi khỏi nhà của bạn. Bạn
nhận ra cuộc đời nguy hiểm như thế nào. Thật tốt để
nhận ra nó nguy hiểm như thế nào bởi vì điều đó làm cho
ý niệm về
vô thường được chú trọng. Thật tốt để
nhận ra rằng bạn sẽ chết, rằng sự chết đang ở ngay trên vai bạn luôn luôn. Rất nhiều
tôn giáo có nhiều suy tư về cái chết để nó ăn sâu trong bộ não của
chúng ta rằng
cuộc đời không phải kéo dài
mãi mãi. Nó có thể
kết thúc trong một khoảnh khắc sắp tới? Đôi khi người ta cho rằng sự
chấm dứt của mỗi
hơi thở ra của
chúng ta thật sự là sự
chấm dứt; cơ hội là ở chỗ chết một cách
hoàn toàn. Suzuki Roshi đưa ra sự
chỉ dẫn: “Ngồi yên, không
đoán trước. Sẵn lòng chết đi chết lại”. Hãy lấy đó như một câu nhắc nhở. Sẵn lòng chết đi chết lại làm mạnh hơn sự nhắc nhở đầu tiên,
ý niệm về
lòng biết ơn và sự quí báu.
Vô thường có thể dạy bạn nhiều về cách làm thế nào để
vui tươi lên. Đôi khi hãy để nó làm bạn hoảng sợ. Thường là: “Thực tập như thử tóc bạn đang bị lửa cháy”. Cũng được nếu nó làm bạn hoảng sợ.
Sợ hãi có thể làm bạn bắt đầu hỏi nhiều về các
vấn đề. Nếu nó không làm bạn
sa sút tinh thần, nó sẽ làm bạn phân vân: “Nỗi
sợ hãi này là gì? Nó đến từ đâu? Tôi sợ điều gì?” Có thể bạn hoảng sợ về những điều kích động nhất mà bạn phải học.
Vô thường là một nhắc nhở lớn.
Điều nhắc nhở thứ ba là sự nhắc nhở về Nghiệp (karma): Mỗi hành động đều dẫn đến kết quả. Người ta có thế đưa ra cả một cuộc hội thảo lớn về Nghiệp. Nhưng về cơ bản, trong cuộc sống
hằng ngày của
chúng ta, đó là một điều nhắc nhở rằng
chúng ta cần phải sống như thế nàọ,
đặc biệt quan trọng ở cấp độ
tâm linh. Mỗi lần bạn có
thiện ý nhận thức ý nghĩ của bạn, hãy để chúng trôi đi và
quay trở lại với sự bắt đầu mới của khoảnh khắc
hiện tại; bạn đang gieo những
hạt giống của
tỉnh thức trong sự
vô thức của bạn. Sau một
thời gian những gì xảy ra là một
ý nghĩ tỉnh thức hơn, cởi mở hơn. Bạn đang huấn luyện chính bạn về hướng cởi mở hơn là say ngủ. Bạn có thể
nhận thấy mình bị kẹt, nhưng bạn có thể
giải thoát chính bạn bằng cách dùng
tâm trí của chính mình, bằng cách thật sự sẵn lòng
quay trở lại chỉ với
hiện tại, với tính
cấp thiết của giây phút
hiện tại. Mỗi lần bạn có
thiện ý làm điều đó là bạn đang gieo những
hạt giống cho tương lai của bạn, trau dồi sự
tỉnh thức bằng cách khao khát
buông bỏ và làm một điều gì mới mẻ hơn. Về cơ bản, điều đó chính là
buông bỏ những
ý nghĩ, những dòng cuộn của
ý nghĩ và quay
trở về khoảnh khắc
hiện tại.
Trong một
bài kệ tụng
chúng ta đọc: “Bất cứ cái gì nảy sinh đều mới. mẻ, là thiết yếu của
nhận thức. Mong sao sự
thực tập Thiền của tôi được
tự do vượt
thoát khỏi các dự tính”. Sự bắt đầu
trở lại ở đây có nghĩa là sẵn lòng ngồi thẳng lên nếu như bạn
uể oải. Nếu bạn muốn nằm trên giường cả ngày với chăn trùm trên đầu, có nghĩa là sẵn lòng
đứng dậy và đi tắm với xà bông thật tốt, đi đến hiệu thuốc và mua một thứ gì có vẻ tốt, ủi áo sơ mi của bạn.
đánh bóng giày của bạn, bất kỳ điều gì làm bạn
tỉnh thức. Nó có nghĩa là làm bất cứ điều gì để kháng
cự lại lòng ham muốn của bạn muốn ném đi tất cả những thứ trên nền nhà, đẩy nó xuống giường, không chùi rửa, chìm vào bóng tối. Khi những
cảm giác này nảy sinh, nó như thử cả
thế giới là sự
cộng tác với
trạng thái tâm trí của chính bạn. Bóng tối dường như ở khắp nơi. Người ta bị tức gìận vì bạn, mọi thứ dường như được khép kín lạì.
Cố gắng làm mình vui lên không phải dễ, và đôi khì nó có vẽ
phê bình quá
gắt gao, giống như một điều trái
tự nhiên. Nhưng, điều nhắc nhở là nếu bạn muốn thay đổi sự
mắc kẹt quen thuộc của bạn, bạn là người
duy nhất có thể làm điều đó.
Tôi không nói với bạn điều gì để làm, tôi chỉ nói về việc
quan sát làm thế nào bạn luôn làm nhưng điều
quen thuộc tương tự khi nhưng
cảm giác xấu–khó chịu,
phiền muộn, sợ hãi–bắt đầu xảy ra. Bạn luôn làm cùng một điều, bạn ngưng một số
thói quen rất cũ. Theo luật
Nghiệp quả, mọi hành động đều dẫn đến kết quả. Nếu bạn nằm trên giường cả ngày với chăn trùm đầu, nếu bạn ăn quá no, cầm thử một triệu
trong đời bạn, nếu bạn say, say bí tỉ... tất cả những điều đó cũng chỉ làm bạn
phiền muộn và làm bạn
thất vọng. Càng lớn tuổi,bạn sẽ càng biết chúng sẽ làm bạn
cảm thấy khốn khổ như thế nào.
Quy luật về Nghiệp cho rằng: Á, bạn muốn
cảm thấy như thế nào vào ngày mai, tuần tới, năm tới, 5 năm nữa, 10 năm nữa? Điều ấy
tùy thuộc bạn
sử dụng cuộc đời bạn như thế nào. Nó không có nghĩa là bạn phải là người hay làm
vui tươi lên, hay rằng những
xu hướng quen thuộc của bạn không bao giờ thắng bạn. Đó chỉ là điều bạn phải làm với
ý niệm về sự tự nhắc nhở. Đôi khi bạn có thể nói: “Không quan tâm”, nhưng sau ngày thứ tư nằm dưới những tấm ra trải giường trong áo quần
dơ bẩn bốc mùi của bạn, với chiếc chai trống rỗng bên giường–dù
viễn cảnh như thế nào–bạn sẽ thầm nhủ: “Có thể ta nên đi ra ngoài và mua một áo sơ rni mới, tắm và đi ngắm biển hoặc đi bộ dưới chân núi, ăn một
bữa ăn ngon hay làm một điều gì đó để
nâng cao tinh thần của mình, để làm ta tươi vui lên”. Thậm chí
chúng ta có thể rất nặng lòng, thay vì ăn
thức ăn dở, chứng ta cố thể đi ra ngoài mua một miếng thịt bò phi-lê (flletmignon) ngon nhất hoặc bất cứ cái gì có thể–trong
trường hợp của tôi là một quả đào ngon nhất.
Giáo lý về Nghiệp dạy
chúng ta hãy gieo những
hạt giống tốt để gặt được những quả tốt. Hãy nhớ rằng điều đó cực kỳ hữu ích.
Vì vậy khi bạn
nhận thấy mình ở một nơi
tối tăm, nơi mà bạn đã đến không biết bao nhiêu lần, bạn có thể nghĩ: “Có thể đó là lúc lấy một cái xẻng vàng nhỏ và bẩy chính mình ra khỏì nơi này”. Tôi nhớ rất rõ lần
phỏng vấn đầu tiên với thầy giáo của tôi, Chogyam Trungpa Rinpoche, bởi vì tôi đã quá ngập ngừng như thế nào đó khi tôi nói với ông về những gì thực sự là
vấn đề trong đời tôi. Thay vào đó, tôi đã
lãng phí cả cuộc phóng vấn để
nói huyên thuyên. Chốc lát ông lại hỏi: “Sự
thực tập Thiền của con ra sao?” và tôi
trả lời: “Ồ, tốt” và rồi tôi lại
nói huyên thuyên. Khi cuộc
phỏng vấn kết thúc, tôi thốt lên “Tôi đã có khoảng
thời gian khủng khiếp này và tôi đầy
giận dữ, plah-plah-plah”. trong nửa giây cuối. Rinpoche đưa tôi đến cửa và nói: “À, điều đó có vẻ như
một lượng sóng lớn tiến đến và đẩy bạn xuống. Bạn
nhận thấy mình nằm dưới đáy
đại dương với mặt chạm cát và thậm chi cát
tràn vào mũi, vào miệng, vào tai, vào mắt bạn, bạn
đứng dậy và bạn bắt đầu đi bộ
trở lại. Rồi lượng sóng
tiếp theo tiến đến và lại đánh bạn
ngã xuống. Sóng cứ tiến đến, nhưng mỗi
một lần bạn bị đánh ngã, bạn đứng lên và cứ
tiếp tục đi Sau một lúc, bạn sẽ
nhận thấy những con sóng dường như trở nên nhỏ bé hơn”.
Đó là sự
hoạt động ctỉa nghiệp. Nếu bạn cứ nằm ở đó, bạn sễ chết đuối, nhưng bạn thậm chí không có
đặc ân của sự chết. Bạn chỉ sống với
ý niệm về chết đuối luôn luôn.
Vì vậy đừng
thất vọng và nghĩ? “À, tôi leo ra khỏi giường, đi tắm một cái. Tại sao tôi không ở trong rạp chiếu bóng Walt Disney bây giờ. Tôi nghĩ tôi sắp
hóa thành Bạch Tuyết. Tôi nghĩ tôi sẽ sống một cách
hạnh phúc sau đó. Hoàng tử đứng bên tôi; tôi
đứng dậy. Làm sao tôi không sống
hạnh phúc sau đó?”. Sóng cứ đến và đẩy chìm bạn xuống, nhưng bạn lại đứng lên và với một
ý niệm tự nâng mình lên, đứng thẳng lên. Như Rinpoche bảo: “Sau đó một lúc bạn sẽ
nhận ra rằng sóng dường như trở nên nhỏ bé hơn?” Đó thật sự là những gì diễn ra, đó là cách mà Nghiệp
hoạt động.
Vì vậy hãy để điều đó thành một điều nhắc nhở. Nó quí giá và nó ngắn gọn, bạn có thể sừ dụng nó tốt.
Đây là một
câu chuyện khác về Rinpoche sắp đi gặp thầy của ông, Jamgon Kongtrul. Rinpoche nói rằng vào một buổi sáng
đặc biệt khi ông
đi vào, Jamgon Kongtrul cầm lên một vật được làm bằng bạc trắng rất đẹp, lấp lánh trong
ánh nắng mặt trời với một tay cầm dài và một cái gì giống như mũi chĩa trên đầu. Jamgon Kongtrul bảo rằng nó được gởi đến cho ông từ nước Anh. Rinpoche tiến đến và ngồi xuống, họ nhìn vào đó. Jamgon Kongtrul bảo: “Nó dùng để ăn” và khi những người giúp việc mang
thức ăn vào, ông cầm bốn mũi chĩa, đâm nó vào trong những mẫu
thức ăn, cầm chúng lên, bỏ vào miệng và nói: “Đây là cách họ ăn với cái này ở nước họ. Họ đâm nó vào trong
thức ăn và
thức ăn dính với bốn mũi chĩa này, rồi họ bỏ nó vào miệng”. Rinpoche nhìn vào vật đó và nghĩ nó thật là một vật tinh xảo. Rồi Jamgon Kongtrul bảo ông: “Một ngày nào đó con sẽ gặp những người làm những vật này và con sẽ làm việc với họ. Nó sẽ không dễ dàng, bởi vì con sẽ
nhận ra rằng chúng thật
thú vị khi ngủ hơn là thức dậy”. Đó là những gì ông ta bảo
chúng tôi.
Vì vậy khi bạn
nhận thấy rằng điều đó cũng đúng với bạn, tự nhắc nhở bạn rằng nó
tùy thuộc vào bạn để bạn thật sự
kinh nghiệm sự
biết ơn và sự quí giá của
cuộc đời bạn, sự lướt nhanh và sự quí hiếm của nó, hay để bạn trở nên phẫn hận hơn,
cay nghiệt hơn, chua xót và
cảm thấy đầy lừa dốí hơn. Nó
tùy thuộc vào cách mà luật
Nghiệp quả hoạt động như thế nào.
Điều nhắc nhở
cuối cùng là sự
vô nghĩa của việc
liên tục luẩn quẩn
trong vòng Luân hồi (Samsara). Một vài người từng nói rằng họ
cảm thấy như thử họ ở trên một dĩa nhạc mà cứ quay vòng vòng hoài; họ bị
mắc kẹt theo vết xe cũ này, và
một lần họ đi quanh, vết xe trên dĩa hát cũng ngày càng sâu hơn. Đôi khi tôi cũng được nghe người ta nói điều đó, khi họ nghe chính họ nói, họ
cảm thấy như thử họ là một máy ghi âm chơi lui chơi tới với một băng nhạc. Họ chán ngấy điều đó nhưng dù sao họ cũng cứ chơi nó bởi vì có một sự xác định nhỏ buồn cười ở đó tạo cho họ
cảm giác an toàn dù nó có thể là
đau đớn. Đó là
Luân hồi (Samsara).
Cái
cốt lõi của
Luân hồi là khuynh hướng tìm niềm vui và tránh
đau khổ của
chúng ta, tìm sự
an toàn và tránh sự không có chỗ dựa, tìm
an ủi và tránh sự
bất an. Lời dạy
căn bản là rằng đó là cách
chúng ta làm chính
chúng ta khổ đau,
không hạnh phúc, kẹt trong một
quan niệm, một
giới hạn nhỏ bé của
thực tại. Đó là cách
chúng ta giữ
chúng ta bị dính trong một kén tằm. Ngoài kia là tất cả những hành tinh, tất cả các thiên hà và
không gian mênh mông, nhưng bạn bị dính mắc trong cái kén này, hoặc có thể bạn đang ở trong một bao con nhộng, giống như một viên Vitamin. Khoảnh khắc này nối tiếp khoảnh khắc khác, bạn đang
quyết định rằng bạn thà ở trong chiếc vỏ bọc con nhộng đó. Bạn thà
tồn tại là một viên Vitamin hơn là chịu đau
bước ra khỏi và vào trong
không gian to lớn ấy.
Cuộc đời trong vỏ bọc con nhộng là
ấm cúng và
an toàn.
Chúng ta tự
lo liệu lấy nó. Nó
an toàn, có thể nói như vậy, nó
thuận tiện và nó
đáng tin cậy.
Chúng ta biết khi
chúng ta đi vào trong căn nhà của
chúng ta đúng nơi dồ dạc được bày biện và đó là
lối sống chúng ta giống như vậy.
Chúng ta biết
chúng ta có tất cả những trang thiết bị
chúng ta cần và
chúng ta có áo quần mà
chúng ta thích. Nếu
chúng ta cảm thấy không
thoải mái,
chúng ta chỉ cần lấp đầy những lỗ hổng đó. Trí óc
chúng ta luôn
tìm kiếm những nơi
an toàn.
Chúng ta đang ở vùng
an toàn này và đó là những gì
chúng ta xem xét cuộc đời, tự
lo liệu lấy sự
an toàn. Chết là sự mất đi điều đó. Đó là điều
chúng ta hải sợ, đó là đlàm
chúng ta lo lắng. Bạn có thể gọi sự chết là một điều
bối rối,
cảm thấy lúng túng,
hoàn toàn nhầm lẫn và không biết
con đường nào để hướng đến nên bạn rất hãi sợ.
Chúng ta muốn biết những gì sẽ xảy ra.
Tâm trí luôn
tìm kiếm những nơi
an toàn, và những nơi
an toàn này thì
liên tục bung vỡ ra nhiều mánh. Rồi
chúng ta bò leo để kiếm một vùng
an toàn khác.
Chúng ta tiêu phí tất cả
năng lượng của
chúng ta,
lãng phí cuộc đời để gắng tạo lại những vùng
an toàn luôn bị bung vỡ ra này. Đó là Luàn hồi.
Sự thách thức của
luân hồi là khi tất cả những bức tường đổ xuống, khi cái kén
hoàn toàn biến mất và
chúng ta hoàn toàn cởi mở đối với tất cả những gì có thể xảy ra, không rút lui, không
trọng tâm hóa chính
chúng ta. Đó là những gì
chúng ta mong muốn làm, là
hành trình của một chiến sĩ. Đó là những gì
kích thích và gây
cảm hứng cho
chúng ta: Nhảy, bị ném ra khỏi tổ, đi qua các lễ
nhập môn, lớn lên, bước vào những nơi chưa biết. Từ
quan điểm đó, sự chết
trở thành niềm
an ủi và
an toàn này, cái kén này và viên Vitamin con nhộng này. Đó là sự chết.
Luân hồi thích sự chết hơn là sự sống. Bốn điều nhắc nhở là để nhớ điều đó. Khi bạn
nhận thấy chính bạn với những
cảm giác quen thuộc, xưa cũ,
lo lắng bởi vì
thế giới của bạn đang bị bung vỡ và bạn không thể đo đạc
hình ảnh của chính bạn,
mọi người làm bạn khó chịu không thể tả bởi vì không ai làm điều gì mà bạn muốn và
mọi người đang
phá hoại mọi thứ và bạn
cảm thấy khủng khiếp về chính bạn và bạn không thích ai khác và cả
cuộc đời đầy dẫy những
đau khổ cảm xúc, nhầm lẫn và
mâu thuẫn, vào lúc đó chỉ nhớ rằng bạn đang đi qua tất cả những
biến động tình cảm đột ngột này bởi vì sự
ấm cúng của bạn vừa mới biểu hiện trong một cách nhỏ hay lớn, một cách cơ bản, bạn thích sống và chiến đấu hơn là chết.
Hi vọng bốn điều nhắc nhở
truyền thống này, sự quí giá của việc được sinh ra làm người,
sự thật về
vô thường, qui luật
Nghiệp quả và sự
vô nghĩa của việc
liên tục luẩn quẩn
trong vòng luân hồỉ bất tận–sẽ giúp bạn và tôi trong phần đời còn lại của
chúng ta, dù
chúng ta rời khỏi nơi đây hay vẫn ở nơi đây,
tỉnh thức.
Vì vậy hãy có một chuyến
quay về thật tốt, và luôn luôn ghi nhớ–đừng bao giờ bỏ cuộc!